THUYỀN VỀ BẾN NGỰ - Trang 40

chơi nào vui vẻ khi thiếu những trò đùa và những tình cám chứa chan! Có
phải không nhà luận thuyết Phi Sơn?
Phi Sơn không muốn tiếp tay với hai cô ca nhi làm cho Phương Thảo bực
bội hơn, vội nói:
- Tôi không dám tự nhận là nhà luận thuyết, nhưng trong các cuộc vui có
những cuộc vui trầm lặng, không cần đến chuyện đùa cợt.
Bích Huyền reo lên:
- Thôi rồi! Hai anh chị nghiễm nhiên cùng đứng vào một vị trí! Quả tang
đấy nhé! Đừng có chối?
Phương Thảo không nhịn cười được, đập vào vai Bích Huyền:
- Cô ca nhi lẻo mép! Tôi khâm phục tài hài hước của cô!
Xe chạy chậm lại, bắt đầu vào thị trấn, rồi đậu ở bến. Phương Thảo theo
mọi người xuống xe, bước dọc theo đường phố chính, lẫn trong đám người
ăn mặc đẹp đẽ.Phi Sơn không rờì Phương Thảo, trông chàng có vẻ nghiêm
trang và buồn buồn, cứ chỉ giống như người đi theo để hộ vệ Phương Thảo
vậy.
Khi đến một con đường nhỏ, vắng vẻ ở cuối phố, Phương Thảo chỉ vào một
ngôi nhà nhỏ xinh xắn, xung quanh có hàng rào cây bao bọc, nói với mọi
người:
- Nếu tôi có được ngôi nhà nhỏ xinh xắn như ngôi nhà này, tôi sẵn sàng
sống tại đây.
Ngọc Sương cười ồ lên:
- Mình thì nhất định không bao giờ chôn vùi cuộc sống ở thị trấn quạnh hiu
này. Dù có sống với một tình nhân bạc vàng đầy túi cũng không ham.
Bích Huyền xen vào:
- Mình củng vậy! Nếu ở đây chừng vài tháng mình sẽ trở thành một bà già
lẫm cẫm làm trò cười cho thế gian.
Phi Sơn phụ họa:
- Ai đã sống ở Đế Kinh thì không còn muốn về thị trấn nữa, chỉ trừ…
Nói đến đây Phi Sơn đưa mắt nhìn Phương Thảo, rồi gượng gạo tiếp:
- Chỉ trừ khi nào có một người vợ trẻ đẹp, duyên dáng như Phương Thảo
thì mới đánh đổi các nguồn vui khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.