THUYỀN VỀ BẾN NGỰ - Trang 76

Ngọc Sương thích thú:
- Phải, phải! Bây giờ thì bắt anh chàng làm thái giám. Mà thái giám thì phải
bắt đem đi hoạn chứ.
Huyền Viêm sợ các cô ca nhi suồng sã tấn công nên vội bước ra ngoài.
- Các cô đùa cợt thế này tôi không chỉ đường ra. Các cô sẽ ở mãi đây suốt
đời.
Lúc đó có tiếng sột soạt như bước chân ai dẫm lên lá vàng, Huyền Viêm có
vẻ lo lắng:
- Kìa, có lệnh của Đức Từ. Chúng ta mau trở về cung Điện Thọ để hát hầu.
Qua một buổi ca hát, Huyền Viêm lại được Đức Từ ra lệnh trả một số tiền
thưởng và đưa các ca nhi trở về Bến Ngự.
***
Qua mấy lần gặp gở Huyền Viêm, Ngọc Sương và Bích Huyền không lạ
lùng vì tâm tánh anh chàng thị vệ này, con người lúc nào cũng trầm lặng
nghiêm trang, lễ độ, mực thước, biểu tượng của tàn tích phong kiến còn sót
lại.
Bản chất đó trái ngược với xã hội bên ngoài của triều đình vua quan.
Cũng chính vì thế mà các cô ca nhi muốn gần gũi chàng để trêu chọc khi đã
chán những cảnh suồng sã, lả lơi diễn ra hằng đêm trên sông nước.
Riêng Phương Thảo tuy không dày kinh nghiệm bằng Ngọc Sương và Bích
Huyền, nhưng ít ra nàng cũng đã đụng chạm với lối sống vật chất và bản
tánh bê tha của các xã hội càng ngày càng đi dần đến sa đọa.
Để được gần gũi với Huyền Viêm, một anh chàng nhút nhát trước gái đẹp
ba cô gái sông Hương vừa được một ít tiền thưởng nên rủ Huyền Viêm đến
một quán ăn gần chợ, chỗ mà các cô thỉnh thoảng đưa tình nhân đến trao
đổi tâm sự.
Huyền Viêm tỏ ý từ chối:
- Không được! Tôi là người hầu hạ ở Đại Nội la cà ở các quán ăn bị xem là
mất tư cách.
Ngọc Sương nói:
- Việc gì lại phải khắt khe như vậy? Cái tư cách anh vừa nói chẳng qua là
cái tư cách che đậy bên ngoài. Đã chắc gì các quan lớn trong triều không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.