THUYỀN VỀ BẾN NGỰ - Trang 8

Một buổi sáng, Phương Thảo vừa ra đến bến xe, thấy một thanh niên đang
lau chùi một chiếc xe du lịch màu đen. Vừa trông thấy Phương Thảo, đôi
mắt thanh niên nhìn chăm chăm như dán vào người nàng, khiến Phương
Thảo có cảm giác ngượng ngùng.
Nàng rảo bước, định tránh cử chỉ suồng sã của thanh niên thì chàng đã mau
lẹ bước theo, gọi nhỏ:
- Cô Phương Thảo!
Phương Thảo giật mình, quay nhìn thẳng vào mặt thanh niên, xem chàng là
ai mà lại biết tên mlnh.
Đường nét trên mặt thanh niên trông có vẻ thanh tú. Nước da ngăm ngăm,
chiếc mũi nhỏ thẳng tắp, cặp mắt đen, hàm răng trắng, trông giống một
dỉễn viên điện ảnh ở rạp hát.
Chàng ăn mặc rất đẹp, và có vẻ đàng hoàng như một người học thức phong
lưu, làm cho Phương Thảo không dám xem thường.
Nàng hỏi:
- Anh là ai? Tôi chưa được quen biết?
Thanh niên nói:
- Rồi sẽ quen biết, vì tôi đang có ý định giúp cô đi tìm tin tức cụ Thị Giản.
Phương Thảo nghe nhắc đến tên cha mình, đôi mắt đen nhánh và sáng của
nàng xói mạnh vào thanh niên, hỏi nhanh:
- Anh giúp tôi được việc đó?
- Dĩ nhiên.
Anh là ai?
- Đừng nên hỏi tên vội! Hãy lên xe đi ra ngoại thành, chúng ta sẽ nói
chuyện.
Phương Thảo có vẻ do dự, nhưng thấy thanh niên ăn mặc sang trọng trang
nhã nên nàng xua đuổi mọi nghi ngờ và bằng lòng lên xe.Vả lại, đã từ lâu
mẹ nàng đau khổ về việc mất tích của cha nàng, nay người này có thể giúp
đỡ tìm ra được đó là một cơ hội tốt, nàng không thể bỏ qua.
Chiếc xe traction màu đen, bên trong bao nệm, trắng toát, trông rất sạch sẽ.
Phương Thảo vừa ngồi vào ghế trước thì thanh niên đã với tay đóng cửa lại.
Nhìn vào bàn tay của chàng, Phương Thảo có vẻ ngạc nhiên, vì nó không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.