TIA CHIẾU KHỦNG KHIẾP CỦA KỸ SƯ GARIN - Trang 124

Xêmiônốp và Tưclinxki ngồi ở dãy ghế phía bên trong toa, lưng quay về
phía cửa. Tưclinxki nổi nóng:
- Đề nghị ông nhớ cho là chỉ phép lịch sự mới giữ được tôi khỏi làm ầm ĩ
lên... Tôi có thể nổi giận một trăm lần đấy... Tôi đâu có thèm bữa ăn của
bọn tỷ phú! Tôi nhổ vào những bữa ăn ấy... Dám gọi tôi là đồ vô lại!
- Để ý làm quái gì, anh Tưclinxki. Họ cho chúng ta khá nhiều tiền mà suy
cho cùng thì chẳng đòi hỏi chúng ta một cái gì hết. Công việc chẳng có gì
nguy hiểm, thậm chí còn thú vị nữa; tha hồ lang thang các quán rượu và
tiệm cà phê...
- Tôi đòi hỏi họ phải tôn trọng tôi!
- Thôi đi, anh Tưclinxki. Tôn trọng có được trả tiền đâu cơ chứ.
Cạnh cửa toa tàu, đằng sau chiếc ghế dài mà Tưclinxki và Xêmiônốp đang
ngồi nói chuyện, một người đàn ông đứng tì khuỷu tay vào thanh ngang
bằng đồng. Đó chính là người đã có lần, trên đại lộ Công Đoàn, trong cuộc
chuyện trò với Senga, tự xưng tên là Pitkêvích. Cổ áo măng tô y dựng lên,
che kín phần dưới khuôn mặt, mũ đội sụp xuống mắt. Vừa đứng với vẻ uể
oải và tì miệng vào đầu chiếc can bằng xương, y vừa lắng nghe toàn bộ câu
chuyện giữa Xêmiônốp và Tưclinxki, lịch thiệp tránh sang bên khi hai gã
vụt đứng dậy và y đi hai ga nữa mới ra khỏi toa, lên đại lộ Môngmác. Tại
trạm bưu điện gần đấy, y đánh đi bức điện.
"Gửi Senga, Ban điều tra hình sự. Lêningrát. Người bốn ngón tay ở đây.
Nhiều biến cố nguy hiểm".

22

Sau khi ra khỏi bưu điện, y rẽ vào một ngõ hẻm dẫn lên thị trấn Môngmác
theo những hàng bậc mòn nhẵn, chăm chú nhìn khắp lượt xung quanh rồi
tạt vào một quán rượu nhỏ tối tăm. Y hỏi mượn tờ báo, mua một ly rượu
poóc- tô và bắt đầu đọc.
Vài phút sau, từ ngoài phố bước vào một người gầy gò, mặc áo khoác bằng
vải thô, tóc màu hạt dẻ, không đội mũ.
- Chào Garin - gã nói với người đang đọc báo - Anh có thể chúc mừng tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.