TIA CHIẾU KHỦNG KHIẾP CỦA KỸ SƯ GARIN - Trang 125

được đấy... Thành công rồi...
Garin siết chặt tay gã:
- Lơnoa...
- Đúng thế. Tôi vô cùng hài lòng... Tôi sẽ đòi bằng được để chúng ta nhận
được bằng sáng chế.
- Không đời nào... ta đi đi.
Họ bước ra khỏi quán, đi ngược lên theo ngõ hẻm bậc thang, rẽ sang phải
rồi đi hồi lâu qua những ngôi nhà bẩn thỉu ở ngoại ô, qua những bãi hoang
rào dây thép gai, nơi những bộ quần áo rách nát bay phần phật trên các
đoạn dây thừng, qua những xưởng thủ công và xưởng thợ.
Ngày sắp tàn. Phía trước là những toán công nhân mệt mỏi đi ngược chiều
lại. Ở đây, trên núi này, dường như là nơi sinh sống của một loại người có
những bộ mặt khác - rắn rỏi, gày gò, cương nghị. Dường như dân tộc Pháp,
để tránh phát phì và thoái hóa, đã chuyển lên những điểm cao bên trên Pari
và tại đây, bình thản và nghiêm nghị, chờ đợi giây phút có thể gột rửa thành
phố dưới thấp kia khỏi xấu xa tội lỗi và lại đưa con tàu Luytexơ ra đại
dương rực nắng.
- Ta vào đây, - Lơnoa vừa nói vừa dùng chiếc chìa khóa Mỹ mở cửa một
ngôi nhà kho thấp lè tè bằng đá.

23
Garin và Lơnoa bước lại gần một lò nhỏ xây bằng gạch có chụp che. Trên
chiếc bàn gần đấy là những khối chóp nhỏ xếp thành hàng. Trên sườn lò là
một vòng đồng dày với mười hai chén sứ nhỏ xếp theo chu vi của nó.
Lơnoa thắp nến lên và mỉm cười bí ẩn, nhìn Garin.
- Anh Garin ạ, chúng ta quen nhau đã mười lăm năm rồi, có đúng thế
không? Chúng ta đã nhiều phen sướng khổ bên nhau. Anh có thể tin chắc
rằng tôi là người trung thực. Khi tôi chạy khỏi Nga Xô, anh đã giúp đỡ tôi...
Do đó, tôi kết luận rằng, anh đối xử với tôi không đến nỗi nào. Vậy anh hãy
nói xem, tại sao anh lại giấu tôi, không cho tôi biết gì về bộ máy? Tôi biết
rằng nếu không có tôi, không có những khối tháp nhỏ này thì anh sẽ hoàn
toàn bất lực. Vậy ta hãy thành thật với nhau đi...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.