TIA CHIẾU KHỦNG KHIẾP CỦA KỸ SƯ GARIN - Trang 128

Hai đứa kia chới với trong không khí, chửi rủa thậm tệ, nhưng Taraskin lắc
mạnh chúng hơn nữa làm chúng phải dịu đi.
- Cái kiểu bắt nạt trẻ con này tao đã trông thấy nhiều lần ngoài phố rối, -
Taraskin vừa nói vừa nhìn thẳng vào hai cái miệng thở hổn hển. - Đừng để
tao gặp thêm một lần nữa. Hiểu chứ?
Bị đẩy vào tình thế buộc phải đồng ý, hai đứa trẻ cau có đáp:
- Hiểu ạ.
Anh liền buông chúng ra, chúng vừa càu nhàu dọa sẽ cho biết tay vừa lảng
đi, hai tay đút túi.
Chú bé vừa bị đánh tơi bời cũng định lẩn luôn nhưng rồi chú chỉ quanh
quẩn một chỗ, khe khẽ rên rỉ và ngồi xuống, rúc đầu vào chiếc áo bông rách
nát.
Taraskin cúi xuống chú. Chú khóc nức nở.
- Này cháu, - Taraskin gọi. - Nhà cháu ở đâu?
- Chẳng ở đâu cả, - chú bé đáp, vẫn rúc mặt vào áo.
- Chẳng ở đâu nghĩa là thế nào? Cháu có mẹ không?
- Không.
- Thế còn bố? Cũng không à? Vậy cháu là trẻ bơ vơ rồi.
Taraskin đứng một lát, nếp nhăn trên mũi giãn ra. Chú bé vẫn khóc.
- Cháu có đói không? - Taraskin bực tức hỏi.
- Có.
- Được, đến câu lạc bộ với chú đi.
Chú bé định đứng dậy, nhưng không đứng nổi. Taraskin liền bế chú lên -
người chú nhẹ bỗng - và đưa đến tàu điện. Tàu chạy rất lâu. Trong lúc
chuyển tàu, Taraskin mua một chiếc bánh mì và chú bé run rẩy ngoạm lấy
ngoạm để. Sau đó, hai người đi bộ đến Trường huấn luyện chèo thuyền.
Khi đẩy chú bé qua cửa hàng, Taraskin bảo.
- Cấm ăn cắp đấy.
- Không, cháu chỉ ăn cắp bánh mì thôi.
Chú đờ đẫn nhìn làn nước đang phản chiếu những vệt nắng nhấp nháy trên
những con thuyền sơn bóng, nhìn cây liễu xanh ánh bạc rũ vẻ đẹp của mình
xuống dòng sông, nhìn những tay đua rám nắng, cuồn cuộn bắp thịt; khuôn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.