TIA CHIẾU KHỦNG KHIẾP CỦA KỸ SƯ GARIN - Trang 129

mặt hốc hác của chú lộ vẻ thản nhiên và mệt mỏi. Khi Taraskin quay đi,
chú leo lên chiếc sàn gỗ nối liền chiếc cổng rộng của câu lạc bộ với dãy
phao chắn và cuộn tròn lại, ngủ thiếp đi ngay lập tức.
Đến tối, Taraskin lôi chú bé ra từ dưới cầu tay vịn, ra lệnh cho chú rửa mặt
và rửa tay chân dưới sông rồi dẫn chú đi ăn. Chú được xếp ngồi cùng bàn
với các vận động viên bơi thuyền. Taraskin bảo các bạn:
- Có thể giữ lại chú bé này ở câu lạc bộ, chú ta không ăn báo cô đâu, rồi
chúng ta sẽ luyện cho chú quen với sông nước. Chúng ta đang cần một chú
bé nhanh nhẹn đấy.
Các bạn anh đồng ý để chú ở lại câu lạc bộ. Chú thản nhiên nghe họ trao
đổi với nhau, khoan thai ăn uống. Ăn xong, chú lặng lẽ đứng dậy. Chẳng có
gì làm chú ngạc nhiên nữa - chú đã trải qua quá nhiều cảnh đời rồi.
Taraskin dẫn chú lên dãy phao chắn, bảo chú ngồi rồi bắt đầu hỏi chuyện.
- Tên cháu là gì?
- Ivan.
- Cháu từ đâu đến?
- Từ Xibia. Từ thượng nguồn sông Amua.
- Cháu đến đây lâu chưa?
- Cháu đến hôm qua.
- Vậy cháu đi bằng cách nào?
- Lúc thì cháu cuốc bộ, lúc thì nằm trong hòm dưới toa tàu.
- Cháu đến Lêningrát làm gì?
- Đây là việc của cháu, - chú bé đáp rồi quay mặt đi. - Nếu đã đến thì tức là
có việc cần phải đến.
- Cháu cứ kể đi, chú không làm gì cháu đâu.
Chú bé không trả lời và lại rúc đầu vào áo. Tối hôm đó, Taraskin không
được chú bé cho biết gì hết

25
Chiếc thuyền đua hai chỗ ngồi đóng bằng gỗ hồng sắc trông mỹ lệ như
chiếc vĩ cầm lướt nhẹ theo một dải hẹp trên mặt nước phẳng như gương. Cả
hai cặp chèo lướt nằm trên dòng nước. Senga và Taraskin cởi trần, mặc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.