TIA CHIẾU KHỦNG KHIẾP CỦA KỸ SƯ GARIN - Trang 170

đen sẫm trên đảo, nơi lũ chim chóc chưa ngủ xao xác gọi nhau. Toàn bộ
sinh vật vừa bừng dậy khỏi những trận mưa và bão tuyết của mùa đông dài
dằng dặc, nay hối hả sống, vui vẻ khao khát tận hưởng vẻ mỹ lệ ngây ngất
của đêm nay. Taraskin một tay ôm lấy vai Ivan, một tay tì khuỷu lên lan
can, ngồi yên không nhúc nhích, ngắm nhìn dòng nước qua những khoảng
trống. Những con thuyền đang lướt nhẹ trên dòng sông.

- Ivan này, - Senga vừa nói vừa dịch ghế lại gần, cúi xuống khuôn mặt chú
bé, - cháu thấy thích ở đâu hơn, ở đằng ấy hay ở đây? Có lẽ ở Viễn Đông
cháu sống khổ lắm, lúc nào cũng đói meo, có phải không?

Ivan nhìn Senga không chớp mắt. Trong ánh hoàng hôn, mắt chú có vẻ
buồn bã như mắt người già. Senga rút trong túi áo gilê ra một chiếc kẹo, gõ
nhẹ chiếc kẹo vào răng chú cho tới khi hai hàm răng chú tách ra và chiếc
kẹo chui tọt vào miệng. Anh nói:

- Cháu Ivan này, các chú đối xử với thiếu nhi rất tử tế. Các chú không bắt
làm việc, không viết thư lên lưng, không bắt phải đi đâu xa tít bằng cách
nằm dưới gầm toa. Cháu thấy đấy, trên đảo này thật thú vị biết bao, và cháu
có biết tất cả những thứ này là của ai không? Các chú đã trao hẳn cho thiếu
nhi tất cả những thứ này rồi, trao vĩnh viễn. Cả con sông, cả hòn đảo, cả
những chiếc thuyền, cả bánh mì cặp chả mà cháu cứ việc ăn thỏa thích - tất
cả đều là của cháu hết ...

- Anh định đánh lạc hướng chú bé chứ gì? - Taraskin hỏi.

- Đánh lạc hướng sao được, chú ta thông minh lắm. Ivan, cháu từ đâu đến
đây?

- Từ sông Amua, - chú bé miễn cưỡng trả lời, - Mẹ cháu đã chết, bố cháu bị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.