108
b
ởi con chó đó trong cùng một ngày và tiếp tục sống khỏe mà không nhận tiêm chủng từ
Pasteur. Các tr
ẻ em khác đã không may mắn như vậy. Bé Mathieu Vidau đã mất bảy tháng
sau khi được chính Pasteur điều trị. Ngoài ra, một đứa trẻ khác, Louise Pelletier, đã qua đời
sau khi nh
ận được sự điều trị của Pasteur. Bác sĩ Charles Bell Taylor, trong ấn bản National
Review c
ủa tháng 7 năm 1890, đã đưa ra một danh sách các trường hợp trong đó các bệnh
nhân c
ủa Pasteur đã chết, trong khi những con chó đã cắn họ vẫn sống sót [2].
Rõ ràng, h
ồi đó cũng như bây giờ, y học chính thống đã sử dụng quyền áp đặt của nhà nước
để thực thi các học thuyết của nó: một người đưa thư Pháp, Pierre Rascol, cùng với một
người đàn ông khác đã bị tấn công bởi một con chó được cho là điên, nhưng anh đã không
th
ực sự bị cắn, bởi răng của con chó không xuyên qua quần áo của anh. Người đi cùng Pierre
Rascol l
ại bị cắn nghiêm trọng. Rascol bị cơ quan bưu chính ép buộc phải trải qua việc điều
tr
ị của Pasteur, và anh đã được điều trị từ ngày 09 đến ngày 14 tháng 3. Vào ngày 12.4, các
tri
ệu chứng nghiêm trọng xuất hiện, với sự đau đớn ở những vị trí được tiêm. Vào ngày 14.4,
anh đã chết vì chứng sợ nước bại liệt, loại bệnh mới được ghi nhận bởi Pasteur. Chẳng lấy
làm l
ạ khi Giáo sư Michel Peter phàn nàn: “Pasteur không chữa chứng sợ nước: ông ta đã tạo
ra nó” [3]
. Điều gì đã xảy ra với người đi cùng Rascol, người bị cắn nghiêm trọng? Anh ta đã
t
ừ chối đi đến Viện Pasteur và rồi vẫn có sức khỏe hoàn hảo!
Nh
ững câu chuyện này có thể dễ dàng bị bỏ qua như những giai thoại ngoại trừ việc có quá
nhi
ều những chuyện như vậy. Một bài viết trên tạp chí Archives of Neurology and Psychiatry
(tháng 1 năm 1951) cho biết trường hợp của hai bệnh nhân bị liệt sau khi họ được điều trị bởi
thu
ốc chủng ngừa Pasteur. Một bài báo trên Tạp chí của Hiệp hội Y khoa Mỹ (Journal of the
American Medical Association) (ngày
14 Tháng 1 năm 1956) thuật lại rằng tại một cuộc họp
c
ủa Học viện Y học ở Pháp đã chỉ ra rằng việc sử dụng vắc – xin Pasteur cho bệnh dại có thể
kéo theo sau ch
ừng 20 năm một rối loạn tâm thần gọi là Korsakoff – một dạng trạng thái mê
s
ảng. Hai mươi năm sau! Nó cũng đã được đưa ra tại cùng cuộc họp đó rằng trong một
nghiên c
ứu 460 bệnh nhân được điều trị bằng vắc – xin của Pasteur, 20 đã người chết [4].
T
ạp chí Y học bang Indiana (Indiana State Medical Journal) (tháng 12 năm 1950) báo cáo về
trường hợp của một người đàn ông 25 tuổi được điều trị bệnh dại kiểu Pasteur và trở nên bị
li
ệt từ thắt lưng trở xuống và chết ngay sau đó. “Các tác giả nói rằng không ai biết điều gì gây
ra các ph
ản ứng liệt này. Tuy nhiên, nó đã được thiết lập chắc chắn, họ nói, rằng chúng không
được gây ra bởi vi rút dại. Nói cách khác, việc tiêm chủng, không phải bệnh dại, là điều nguy
hi
ểm ở đây. Các tác giả tiếp tục trích lời Sellers, một nhà trức trách khác, người tin rằng
“không ph
ải chứng sợ nước mà chính rabiophobia mới là vấn đề rắc rối nhất. “Việc sợ bệnh
d
ại mới là điều mà chúng ta phải sợ nhất” [5].
M
ột câu chuyện minh họa cho sức mạnh của của việc tự kỷ ám thị được kể bởi Millicent
Morden:
M
ột cậu bé mười tuổi ở thị trấn đã bị cắn bởi một con chó được cho là bị điên. Báo
chí địa phương loan báo rằng cậu bé đang chết dần chết mòn vì chứng sợ nước.
Người dân hiếu kỳ đến nhà để nhòm xem cảnh tượng kinh hoàng. Việc uống một ly