25
Chương 2. Tiêm chủng có phải là vô hại?
Bốn nền tảng
“Ông th
ẩm phán nói rằng con phải đưa ra bằng chứng trước buổi điều trần tiếp theo rằng tiêm
ch
ủng là có hại, hoặc ông sẽ ra lệnh tiêm cho Isaac”. Con gái Tanya của tôi nói với tôi như
v
ậy. Ông thẩm phán bảo phải nộp những bằng chứng cho công tố viên ít nhất là hai tuần
trước ngày điều trần. Chúng tôi đã nộp gần 90 trang bằng chứng khoa học và ý kiến xác nhận
v
ề tác hại của việc tiêm chủng. Hầu hết các tài liệu trong chương này được lấy từ những bằng
ch
ứng đó. Kể từ khi Tanya phải hầu tòa năm 1981 vì từ chối cho con trai tiêm chủng, nhiều
tài li
ệu mới đã xuất hiện. Tôi đã bổ sung thêm các tài liệu mới này ở mức có thể.
Tóm l
ại, bốn nền tảng mà việc thực hành tiêm chủng dựa vào là: (1) Tiêm chủng là tương đối
vô h
ại; (2) tiêm chủng có hiệu quả; (3) tiêm chủng chịu trách nhiệm chủ yếu về sự suy giảm
c
ủa các bệnh truyền nhiễm; và (4) tiêm chủng là cách thiết thực và đáng tin cậy duy nhất để
ngăn chặn cả dịch bệnh lẫn những căn bệnh nguy hiểm tiềm tàng.
Hãy ki
ểm tra từng cơ sở này (trong chương này và hai chương tiếp theo). Sau đó, chúng ta sẽ
xem xét nh
ững tác động của chúng cũng như cái lối tư duy mà đã làm cho các giả định này
không ch
ỉ trở nên hợp lý mà còn trở thành gần như không thể tránh khỏi của việc hiểu và
di
ễn giải dữ liệu.
Vắc – xin nói chung
Lý thuy
ết về tiêm chủng nói rằng bằng cách đưa vào cơ thể một dạng nhẹ của bệnh thông qua
vi
ệc sử dụng các tác nhân gây miễn dịch, một số kháng thể nhất định sẽ được sản xuất và sẽ
b
ảo vệ cơ thể khi căn bệnh thật sự đến. “Điều này nghe có vẻ đơn giản và đúng đắn ngoại trừ
vi
ệc nó không hoàn toàn xảy ra theo cách đó”, bác sĩ Alec Burton nói với chúng tôi [1]. “Ví
d
ụ, vắc – xin, bản thân chúng, như chúng ta sẽ khám phá, gây ra nhiều loại bệnh tật, một số
trong đó có thể đáng kể và nghiêm trọng hơn các căn bệnh mà chúng được dùng để phòng
ng
ừa. Các bệnh do vắc – xin gây ra này có thể liên quan đến “những cấu trúc sâu hơn, những
b
ộ phận quan trọng hơn, và [có] ít có xu hướng để biến mất một cách tự nhiên. Thậm chí
đáng lo ngại hơn là một thực tế rằng ta hầu như luôn luôn khó khăn để nhận ra chúng”, bác sĩ
Richard Moskowitz ch
ỉ ra [2].
Bên c
ạnh việc đưa các protein ngoại lai, và thậm chí vi – rút sống vào máu, mỗi vắc – xin còn
có các ch
ất bảo quản, chất trung hòa, và chất mang (carrying agent) của riêng mình, không
cái nào trong s
ố đó thân thuộc với cơ thể. Ví dụ, kháng nguyên ba trong một DPT (bạch hầu,
ho gà, u
ốn ván) có chứa Formaldehyde, Thủy ngân (Thimerosal), và Nhôm Phốt phát (theo
Physicians’ Desk Reference
, năm 1980), tất cả đều là độc hại đối với cơ thể con người.
Thông tin kèm theo v
ắc – xin (của hãng Lederle) có liệt kê Nhôm Kali Sulfat, Thimerosal
(m
ột dẫn xuất thủy ngân) và Sodium Phosphate - tất cả đều độc hại đối với cơ thể con người.
Thông tin c
ủa vắc – xin bại liệt (Lederle) có liệt kê vi khuẩn cấy từ tế bào thận của khỉ,
Lactalbumin th
ủy phân, thuốc kháng sinh, và huyết thanh của bê. Thông tin đi kèm (của