“Nóng là tốt rồi, toát mồ hôi đối với ngươi mà nói nhưng là chuyện
tốt. Đây ——” tựa hồ có vật gì đó đưa tới trước mặt, Giang Dạ Bạch không
thể không ngẩng đầu, lại nguyên lai là mặt gương. Nàng tò mò nhìn vào
gương, thiếu chút nữa không kìm được nhảy dựng lên: “A!”
Trong gương, kia là khuôn mặt quen thuộc xinh đẹp thân thiết a!
“Ta khôi phục !” Quả thực không dám tin, “Ta ta ta, ta không phải bộ
dạng cháy sém!” Nàng đưa tay vuốt ve mặt mình, không có không có, thật
sự không có, không phải làn da đen thô ráp khô cằn, mà là khôi phục da thịt
bóng loáng non mềm tựa như nhéo một cái có thể ra nước chỉ con gái mới
có.
Giang Dạ Bạch mồ hôi lập tức đổi thành nước mắt: “Ta tốt lắm, ô ô ô,
quá xúc động…”
“Nên cảm tạ Cảnh Nguyên sư huynh của ngươi đi.” Thần cơ tiên xu
mím môi cười.
Giang Dạ Bạch không thể không nhìn Cảnh Nguyên, dùng thanh âm
còn nhỏ hơn muỗi nói: “Tạ, tạ…” Mặt của nàng nóng quá. Khẳng định mặt
nàng rất đỏ. Nghĩ như vậy, kỳ thật cháy sém cũng có ưu điểm , ít nhất mặt
đỏ sẽ nhìn không ra, mà hiện tại…
Cảnh Nguyên thần sắc thản nhiên: “Là cơ duyên tạo hóa của ngươi.”
Thần cơ tiên xu ở một bên giải thích nói: “Cũng phải. Ngươi ăn kiếm
của hắn, thanh kiếm kia cũng không phải là phàm vật bình thường, chính là
chế ra từ Thiên Sơn hàn ngọc, lại ngâm mình ở trong ao thánh 999 năm, ăn
no linh khí Thục Sơn mà luyện thành. Tuy rằng không biết ngươi là dùng
biện pháp gì bắt ăn được nó, nhưng hiển nhiên ngươi tuy rằng có thể ăn,
nhưng không cách nào tiêu hóa, cho nên kiếm khí phản phệ ở trong cơ thể
ngươi, nếu không phải Cảnh Nguyên đúng lúc đem Thừa Phụ Tâm Kinh,
thêm cả pháp thuật của hắn cùng nhau rót vào trong cơ thể ngươi, hóa giải