Kỳ quái, Hoa Âm Túy vì sao muốn tới nơi ở của Cảnh Nguyên đào
hố? Nàng muốn tìm đồ vật sao? Tìm cái gì?
Một loạt nghi hoặc làm phức tạp Giang Dạ Bạch, nguyên bản chỉ cần
chờ đợi sẽ biết được kết quả, không cần lo âu như thế, nhưng vấn đề là
—— Hoa Âm Túy thật sự đào quá chậm ! Nàng đào hai cái, ngừng trong
chốc lát nghỉ ngơi, suyễn mấy hơi thở, lại đào hai cái, nghỉ ngơi. Giang Dạ
Bạch ở một bên nhìn xem rất sốt ruột, hận không thể đi lên thay nàng đào:
tỷ tỷ a ngươi nhanh nhanh lên chút a, nếu không với tốc độ này của ngươi,
muốn đào đến năm nào tháng nào a? Vạn nhất bọn Cảnh Nguyên trở về làm
sao bây giờ? !
Như thế đào đào ngừng ngừng, đại khái sau có thời gian uống chén trà
nhỏ, Hoa Âm Túy rốt cục đào ra cái hố lớn như cái thùng múc nước vậy,
nàng từ trong lòng lấy ra hạt giống, tỉ mỉ trồng xuống, lấp đất lên, đè cho
bằng. Kể từ đó, mặt đất liền giống như không có gì xảy ra.
Sau khi làm xong hết thảy, Hoa Âm Túy lại đây tháo bỏ dây thừng
cùng khăn tay của nàng, lại dò xét hơi thở của nàng, xác định Giang Dạ
Bạch không tỉnh cũng không phải đang giả bộ ngủ, xoay người rời đi.
Giang Dạ Bạch ở một bên nhìn xem rành mạch, trong lòng âm thầm
thán phục người này làm việc cẩn thận đa nghi, đối với một người đang hôn
mê còn lo lắng như thế. Lại tò mò nàng đến tột cùng ở đó trồng cái gì, liền
quyết định ở thời điểm bản thân hôn mê thử xem, có thể vận dụng niệm lực
làm cho cái đó lớn lên hay không.
Nàng thử thúc giục pháp lực, giật mình, dạ dày lập tức trào ra một cỗ
nhiệt lưu thật lớn. Nay Giang Dạ Bạch đã không còn như ngày xưa, lúc này
vô cùng thuần thục dắt luồng nhiệt lưu kia hóa thành một sợi vô hình,
hướng nơi trôn hạt giống bay đi, thậm chí không cần phân phó, sợi kia liền
tự động đâm vào hạt giống bên trong, chậm rãi rút mầm nó ra, lại một
đường tác động, hạt giống phá đất mà ra…