Giang Dạ Bạch lúc này muốn mắng nhưng khí lực của nàng không đủ,
chỉ có thể nằm trên mặt đất thở dốc.
Hoa Âm Túy có vẻ có chút mờ mịt, lại có chút tức giận, cuối cùng vẫn
là lấy lạnh lùng căm tức chấm dứt, xoay người đi ngủ.
Giang Dạ Bạch cũng hoàn toàn không ngủ được .
Nàng mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Hoa Âm Túy, đề phòng nàng
lại nổi điên xuống tay với mình. Trong động Phản Tư không biết được ngày
đêm thay đổi, bởi vậy cũng không rõ ràng về thời gian. Như thế cũng
không biết trải qua bao lâu, Hoa Âm Túy trong lúc ngủ mơ đột nhiên lăn
lộn một cái đứng dậy, xông đến hướng nàng.
Đến đây đến đây lại tới nữa!
Giang Dạ Bạch vội vàng né tránh.
Hoa Âm Túy vồ vào khoảng không, té ngã trên đất. Giang Dạ Bạch sợ
nàng đứng dậy gây bất lợi với mình, lập tức một cước dẫm lên, cả người
cũng đè ép lên theo.
Hoa Âm Túy cả giận nói: “Buông! Buông!”
“Không! Ngươi vì sao muốn giết ta?”
“Bởi vì ngươi ăn của ta !”
“… Đó vốn chính là Chu trưởng lão cho ta được không? Hơn nữa sau
đấy ta cũng không cướp được a!” Nàng hết nói nổi. Cư nhiên là nguyên
nhân đơn thuần như vậy.
“Dù sao ngươi nhất định phải chết!” Hoa Âm Túy liều mạng giãy dụa.
Khí lực của nàng lớn hơn so với Giang Dạ Bạch, bởi vậy không lâu sau,
liền giãy ra, một lần nữa hướng Giang Dạ Bạch xông lại.