TIÊN LÔI CUỒN CUỘN ĐẾN - Trang 285

A —— a —— a —— a ——

Giang Dạ Bạch tiếp tục thét chói tai, việc này không phải sự thật việc

này không phải sự thật! Tuy rằng vô số lần nàng đều nghĩ muốn ăn thịt
người, nhưng trời đất chứng giám, nàng chưa bao giờ thật tình muốn ăn ai
cả!

Không phải nàng ăn không phải nàng ăn !

Giang Dạ Bạch nhìn một thước[3] di thể Hoa Âm Túy bên ngoài, cả

người run run, chỉ cảm thấy tận thế cũng không quá như thế !

Lúc này cửa động Phản Tư đột nhiên mở, bóng áo tím quen thuộc

đồng thời ánh vào mi mắt, thân thể của nàng đã tự phát hướng người tới
xông đến: “Cứu, cứu cứu ta, Cảnh Nguyên sư huynh! Cứu cứu ta —— “

Người tới đúng là Cảnh Nguyên.

Hắn thuận thế ôm Giang Dạ Bạch.

Cảm ứng được hơi thở quen thuộc, thân thể ấm áp, nước mắt Giang

Dạ Bạch lập tức liền chảy xuống, răng nanh khanh khách run lên, khóc
không thành tiếng: “Sư, sư huynh… Nàng, nàng… Ta, ta không phải cố ý
ăn, ăn, ăn…”

Cảnh Nguyên vỗ nhẹ bả vai của nàng: “Không có việc gì, ta đến đây.”

Ngắn ngủn sáu chữ, lại như là chú ngữ thần kỳ nhất trên thế giới, nước

mắt Giang Dạ Bạch lập tức liền dừng lại, nàng ở trong lòng hắn ngẩng đầu.

Trên mặt Cảnh Nguyên có biểu tình trấn định mãi mãi không thay đổi,

bởi vì trấn định, cho nên làm cho người ta an tâm. Hắn hướng Hoa Âm Túy
đi qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.