Một kiếm vạch tới, đâm thẳng cổ họng.
Mắt thấy Giang Dạ Bạch sẽ bị đâm trúng, mũi kiếm đột nhiên bị chặt
đứt, gập đôi lại, loảng xoảng rơi xuống đất.
Tất cả mọi người mở to hai mắt, bọn họ đều đang nhìn, lại không một
người thấy rõ kiếm kia gãy như thế nào !
Đạo sĩ cầm đoạn kiếm gãy, tiến cũng không được, lùi cũng không
xong, mặt đỏ lên, xấu hổ đến cực điểm, cắn răng một cái, quát: “Ma nữ,
dám hủy bảo kiếm của ta, ta liều mạng với ngươi!” Lập tức thanh kiếm
dương lên, người xông đến.
Giang Dạ Bạch như trước bất động, nàng mở to một đôi mắt sương
mù mênh mông, dường như đã hoàn toàn bị dọa choáng váng.
Mà đạo sĩ kia vọt tới trước mặt nàng, hai tay vừa đụng tới quần áo của
nàng, liền phát ra một tiếng hét thảm, đồng thời, khói đặc cuồn cuộn bốc
hơi, tay hắn lấy tốc độ nhanh phi thường mà tiêu thất.
Cảnh Nguyên đứng cách bọn họ gần nhất, lúc này phi thân tiến lên
túm gáy hắn lôi kéo, lại phịch một cái, đạo sĩ liên tục lăn mười mấy vòng
trên mặt đất mới dừng lại, hai tay đã hoàn toàn biến mất!
Hắn nhìn đoạn cổ tay của mình, máu chảy như thác dâng lên mà ra,
cũng biết không dọa, vẫn là đau, tiếng kêu thảm thiết liên tục.
Vẫn là Thần cơ tiên xu tâm địa tốt, nhanh chóng niệm pháp quyết, một
đạo ánh sáng nhu hòa bao lấy hai cổ tay hắn, máu ngừng chảy.
Sự tình một khi mất khống chế, lập tức dấy lên phẫn nộ mãnh liệt. Tất
cả mọi người nhìn chằm chằm Giang Dạ Bạch, trong ánh mắt có chán ghét
có sợ hãi cũng có hưng phấn.