Mà Tần trưởng lão nghe hắn nói, vẻ mặt lại khô khan, cuối cùng thở
dài một tiếng nói: “Thôi thôi, ta tạo nghiệt, ta dùng mệnh bồi thường!” Nói
xong liền vận công, nâng tay hướng thiên linh cái[3] của mình chụp xuống.
Một đạo bạch quang hiện lên, ôn nhu cuốn lấy tay hắn, ra tay ngăn trở,
đúng là Bạch Nương Tử của Cảnh Nguyên. Cảnh Nguyên nói: “Sư phụ,
không thể.”
“Ngươi đừng ngăn cản ta, ta bản thân tư dục dẫn đến đại họa, dùng
thiên thư, khiến cho giờ phút này sinh linh đồ thán, không thể vãn hồi. Ta
nghiệp chướng nặng nề !”
Chu Đồ ở trên trời hắc hắc cười lạnh: “Ngươi là nghiệp chướng nặng
nề, lại ra vẻ đạo mạo. Thật muốn làm cho mọi người đều đến nghe một
chút, đại trưởng lão Thục Sơn của chúng ta, đến tột cùng là vì ai, đã dùng
thiên thư trọng yếu như vậy…”
“Tam sư đệ ngươi câm miệng!” Nhị trưởng lão rống lên một tiếng.
“Ngươi bảo ta câm miệng?” Ánh mắt Chu Đồ lập tức sắc bén lên,
“Ngươi xác định sao? Hừm? Chỉ là con người.” Bốn chữ cuối cùng, cơ hồ
đè nặng màn đen đầy trời, cùng nhau bức xuống.
Mắt thấy nhị trưởng lão cũng khó trốn vận mệnh bị bóng ma cắn nuốt,
Giang Dạ Bạch trong lòng Chu Đồ đột nhiên mở miệng: “Ông ấy cứu ai?”
Thanh âm của nàng tinh tế yếu đuối, nhưng vấn đề đó lúc này, lại tạo
đến hiệu quả rất tốt, bởi vì ánh mắt Chu Đồ lập tức nhìn qua hướng nàng,
vẻ mặt nháy mắt hóa dịu dàng, thâm tình chân thành đáp: “Hắn đi cứu
người thương của hắn.”
“Người thương?”