Liễu Diệp lập tức hành đại lễ, ngưng mắt cười: “Tiên quân cũng vậy.
Lần này nếu không có tiên quân, nữ nhi này của ta còn không biết phải chịu
tra tấn gì đâu. Dạ Bạch, mau cám ơn tiên quân.”
Cái gì? ! Giang Dạ Bạch mở to hai mắt, chính lão gia hỏa này thiêu
hủy toàn thân gân mạch nàng đó, còn cám ơn hắn! Không —— ôi chao?
Nàng sờ sờ mặt mình, lại sờ sờ cánh tay mình, rốt cục ý thức được
không thích hợp.
Nàng —— từ khi nào thì bắt đầu cử động được ?
Rõ ràng tê liệt a!
Rõ ràng toàn thân đều héo rút mà!
Nhưng là, nàng hiện tại có thể đứng có thể đi, có thể hít có thể thở,
hơn nữa làn da cũng chậm chậm đầy đặn mềm mại lên…
Thần a…
Nàng cố gắng nhớ lại một chút, hình như là từ lúc cho Chu Đồ một bạt
tai, khi đó mình bắt đầu có khí lực… Mà nàng lúc ấy đang nổi nóng, bởi
vậy không ý thức được có bao nhiêu không thích hợp.
Như Ý lão quân nhìn nàng, cười ha ha. Điệu cười này, lúc trước xem
thế nào cũng thấy hung tàn, giờ phút này lại nhìn thế nào cũng thấy hòa ái:
“Giang tiểu hữu[2], ngươi còn có chỗ nào cảm thấy không thoải mái
không?”
“Ai?” Không thoải mái … Hoàn toàn không có!
Liễu Diệp ở một bên nói: “Lão quân đối với Như ý hỏa nắm trong tay,
quả nhiên là thiên hạ vô song. Nếu không có lão khống chế lam diễm hết