sức vi diệu ở lúc trọng điểm tới tầng thứ chín, ngươi giờ phút này sẽ thật sự
tê liệt, vạn thần khó cứu.”
Như Ý lão quân khiêm tốn nói: “Có gì đâu, có gì đâu. Chu Đồ, người
này trời sanh tính đa nghi, giảo hoạt như hồ ly, nếu ta thi pháp không đúng,
tuyệt đối không lừa được hắn, bởi vậy chỉ có thể ủy khuất tiểu hữu bị một
phen chịu tội lớn.”
Giang Dạ Bạch kinh ngạc nói: “Ngươi lúc ấy… Không có thật sự
phong ấn ta?”
“Ha ha. Ngươi cũng không phải ma nữ, ta phong ấn ngươi làm cái gì?”
“Nhưng Chu Đồ…”
“Ta chỉ là cho Chu Đồ bậc thang để xuống, dụ rắn ra khỏi hang mà
thôi. Nếu không bằng này, Chu Đồ dùng cớ gì nhảy ra để cho ngươi thi
triển vạn thần rủa, lừa ngươi mở thiên nhãn ra đây?”
“Vì sao các ngươi muốn cho hắn mở thiên nhãn ra?”
“Chuyện xưa này… Cũng rất dài rất dài …” Liễu Diệp có chút suy
nghĩ nói, cuối cùng chuyển ảnh mắt hướng nơi nào đó, “Kỳ thật, chúng ta
đều là người ngoài cuộc. Nguyên do trong đó, vẫn là để cho đương sự ——
cũng là một đương sự duy nhất, đến nói cho con.”
Ánh mắt của nàng hướng đến, một thân áo bào nguyệt sắc, trên áo vết
máu loang lổ, nam tử vẫn như trước quỳ một chân, cúi xuống bên người
nàng.
Hắn cười ôn nhu như thế.
Thỏa mãn như thế.
Lại… Tang thương như thế.