TIÊN LÔI CUỒN CUỘN ĐẾN - Trang 60

mạo”. Nhưng khi ngón tay vừa chụp được cuốn kinh văn, trong nháy mắt
dung mạo liền trở thành thứ không quan trọng nhất trên thế gian.

“Rắc ——” Cắn xuống một cái, cuộn sách lập tức nát vụn, đưa vào

trong miệng, quả nhiên ngon hơn nệm cỏ rất nhiều.

Khi Cảnh Nguyên trở lại phòng, đập vào mắt chính là cảnh tượng

——

Hình người cháy sém ngồi trong gian phòng trống không, bên cạnh là

một tấm nệm cỏ rách rưới, chỗ ở rìa nham nhở như bị chuột gặm; mà trong
tay nàng, đang cầm một cái trục gỗ ăn ngấu ăn nghiến.

Trục gỗ nọ nhìn khá quen mắt, nhìn kỹ lại, không phải là “Thừa Phụ

Tâm Kinh” sao? Hắn còn chưa kịp ngăn cản, đằng kia Giang Dạ Bạch đã
trông thấy hắn, lập tức nhảy lên, ném trục gỗ đi, ầm ầm đâm thủng cửa sổ,
bò ra ngoài, thân thủ đúng là nhanh nhẹn đến khó tin.

“Đợi đã!” Cảnh Nguyên vội vàng kêu lên.

Nhưng Giang Dạ Bạch càng quýnh quáng chạy. Nàng lảo đảo lao ra

sân, thấy đường liền xông tới, thấy người liền trốn tránh, thấy rừng liền
chạy vào, trước mắt toàn là cây cối xanh tươi rậm rạp, cơn thèm ăn càng dữ
dội, tiện tay ngắt chút hoa cỏ vừa chạy vừa ăn, cuối cùng chạy đến trước
một thác nước.

Dưới thác nước, đầm nước xanh biếc mát lạnh, nhìn rõ tận đáy hồ.

Đương nhiên… cũng thấy rõ cả đàn cá không sót một con nào.

Hai mắt Giang Dạ Bạch lập tức phát sáng.

Nhất Cửu cảm thấy không ổn, vội vàng hô lên: “Chờ một…” Mới hô

được hai chữ, chợt nghe bùm một tiếng, Giang Dạ Bạch đã nhảy vào trong
nước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.