TIÊN LÔI CUỒN CUỘN ĐẾN - Trang 62

Trong mắt hắn phản chiếu bóng dáng nàng.

Giang Dạ Bạch lúc này mới biết thì ra bản thân mình đáng sợ như thế.

Một luồng ý thức xấu hổ cùng bàng hoàng ùa tới, nàng bỗng nhiên không
biết nên làm thế nào.

“Lần sau, cá chín mới ăn.” Ngón tay Cảnh Nguyên nhè nhẹ quệt lên

mình cá, con cá chết vốn tanh tưởi đột nhiên biến thành màu đỏ tương,
trông như cao lương mỹ vị mà đầu bếp nổi danh dày công nấu nướng, mùi
thơm xông vào mũi.

Giang Dạ Bạch thoáng ngây người, nhìn con cá trong tay, nước mắt,

đột nhiên rơi xuống.

“Ta, ta…” Toàn thân nàng run rẩy, chừng như đến cả cá cũng không

cầm nổi, “Ta… Ta là… Quái vật sao?” Ham ăn như thế, điên cuồng như
thế, xa lạ như thế, đến chính nàng cũng không nhận ra.

“Muội chỉ là sinh bệnh thôi, còn chưa bình phục.” Cảnh Nguyên dịu

dàng nói.

“Vậy… Ta có thể bình phục không?”

“Có thể.” Cảnh Nguyên lại vươn tay sờ sờ đầu nàng, “Muội sẽ bình

phục rất nhanh.”

Dù biết rõ sự dịu dàng của người này chẳng qua là biểu hiện giả dối,

dù biết rõ bệnh trạng cổ quái như thế tuyệt không đơn giản là “Sinh bệnh”,
thế nhưng, câu trả lời này vẫn khiến Giang Dạ Bạch nhất thời cảm động,
nàng run rẩy tựa đầu vào lòng đối phương, nức nở nói: “Cảm, cảm ơn…
Cảm ơn Cảnh Nguyên sư huynh… hu… hu…”

Cảnh Nguyên vỗ lưng nàng: “Được rồi, không sao, không sao đâu…

Đúng rồi, tiểu sư muội….”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.