TIẾNG KÈN - Trang 37

tục tĩu văng ra. Một vài người tưởng rằng lại có một vụ ăn lường, chơi quịt.
Đám hỗn loạn cứ mỗi lúc một đông thêm. Hạnh nhìn ra chung quanh thấy
lô nhô thật đông người cả những cô gái và những khách qua đường tò mò
đứng lại. Lòng Hạnh nóng như lửa đốt. Sao giờ này anh Hùng chưa tới ?
Anh ấy đang ở đâu ? Làm gì ? Nếu chậm một tí nửa, bọn công an sẽ ùa đến
đây để giải tán cái đám hỗn loạn này thì có khác gì anh ấy đưa đầu vào rọ.

Người Hạnh tưởng như phát điên lên vì những ý tưởng ấy. Nàng quên

hẳn chuyện cô bé, quên bà cụ bán hàng, quên người đàn bà trung niên, và
các cuộc giằng co mỗi lúc một gay cấn giữa gã cán bộ và ả ăn sương. Nàng
chạy ra phía vỉa hè và đưa mắt dáo dác nhìn. Nhưng ngay lúc đó có một
bàn tay khẽ đặt lên vai nàng. Hạnh mừng đến độ tưởng như muốn ngộp thở
vì Hùng đã tới đó, ngay sau lưng nàng. Thiếu một chút nữa thì nàng ôm
chầm lấy chồng khóc nức nở. Nhưng nàng cũng cất giọng tức tửi :

- Anh đi đâu mà tới trễ thế?
Hùng thì thầm:
- Phải đổi lộ trình khác tới đây vì sợ gặp người quen.
Rồi chàng hỏi :
- Các con ra sao ?
- Chúng nó vẫn bình yên. Còn anh ?
Hùng nắm chặt lấy tay nàng:
- Vẫn an toàn, nhưng chắc không lâu. Mới thêm một anh bạn trốn trại

nữa về đấy. Có lẽ anh sẽ lại phải đổi chỗ ở thôi.

Hạnh gục đầu vào cánh tay của chồng thổn thức :
- Cả cái điểm hẹn này nữa. Lần sau tới chỗ khác đi anh. Em sợ quá anh

ơi...

Portland, tháng 12-1980

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.