TIẾNG RỀN CỦA NÚI - Trang 21

Vốn dĩ bà không phải là loại người dễ xúc động vì những chuyện như vậy,
cho nên phản ứng của bà làm Singo kinh ngạc. Hẳn là việc Yasuco ghê sợ
đã xuất phát từ những linh cảm u ám nào đó ở bà. Vấn đề hoàn toàn không
phải ở mấy con ve.

Fusaco kể lể đủ chuyện với mẹ, song không hề nhắc đến chuyện khi nào

sẽ ra đi - nghĩa là chị ta vẫn chưa có đủ can đảm để nói về cái chính yếu
nhất. Là người cha, Singo cho rằng mình có bổn phận khuyên bảo con gái.
Tuy nhiên, vì Fusaco đã có gia đình nên việc can thiệp ở đây cũng rất tế
nhị. Còn việc để mẹ con chị ở lại cũng chẳng đơn giản chút nào. Vì thế
Singo cứ lần lữa mãi với quyết định của mình, làm như mọi việc tự nó sẽ
có thể thu xếp được.

Một lần trong bữa ăn, Fusaco bỗng buột ra:

- Ba quý cô Kikuco quá, phải không cả nhà?

- Dĩ nhiên là ông quý nó. - Bà Yasuco trả lời. - Và cả ta nữa, nếu mày

muốn biết, ta cũng hết sức quý nó. Hơn nữa, Kikuco cũng cư xử rất lễ độ
đối với chúng ta.

Mặc dù câu nói của Fusaco có tính chất khẳng định, nhưng bà Yasuco

thấy cần phải trả lời cô. Bà có vẻ đùa giỡn, song hẳn là bà muốn đặt con gái
vào đúng chỗ. Trong giọng nói của bà bộc lộ mối thiện cảm đối với người
con dâu hạnh phúc và ác cảm đối với người con gái bất hạnh.

Singo cũng có những cảm nghĩ tương tự và ông thấy khổ tâm khi nghe

chính Fusaco nói ra điều đó. Đối với ông, Kikuco như một ô cửa sổ mà qua
đó ông nhìn ra ngoài cuộc đời từ trong ngôi nhà buồn tẻ của mình. Các con
đẻ của ông - máu và thịt của ông, thì lại không được như ông hằng mong
muốn. Cái quan trọng nhất là chúng không có khả năng sống được như
chính bản thân chúng muốn và điều đó đã khiến cho gánh nặng của mối
quan hệ máu mủ trở nên không chịu đựng nổi. Người con dâu trẻ đã làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.