TIẾNG RỀN CỦA NÚI - Trang 82

- Con vừa bảo kế hoạch ấy hả? - Singo hỏi lại và cảm thấy sặc sụa vì

buồn cười.

- Trong tiếng chuông chùa có một cái gì đó thật là buồn thảm! - Kikuco

nói. - Con thấy rùng mình lên ấy.

Điều đó làm Singo ngạc nhiên, bởi vì ông đã nghĩ là được ngồi ngắm

hoa đào nở và nghe tiếng chuông chùa trong một ngày tĩnh mịch như ngày
này thì thật thú vị và thư thái biết bao nhiêu.

- Thế còn ngày lễ 700 năm này là thế nào nhỉ? - Bà Yasuco hỏi.. - Người

thì bảo là kỷ niệm Đức Phật Tổ, kẻ thì lại bảo là kỷ niệm đấng Nichiren.

Singo và Kikuco không trả lời được.

- Thế báo chí không viết gì về chuyện đó hả mẹ? - Kikuco hỏi.

- Hình như cũng có đây. - Yasuco đáp và đưa một xấp báo cho con dâu.

- Tôi cũng có thấy viết gì đó về ngày lễ, nhưng câu chuyện về cặp vợ chồng
già bỏ nhà ra đi đã gây ấn tượng quá mạnh làm tôi quên hết mọi cái khác.
Một nhà từ thiện lớn, Phó chủ tịch Hội đua thuyền Nhật Bản, nguyên Chủ
tịch hãng sản xuất thuyền buồm, sáu mươi chín tuổi. Còn bà vợ thì sáu
mươi tám...

- Nhưng điều gì đã gây ấn tượng đối với bà? - Singo hỏi.

- Ông ta để lại một bức thư trăng trối như sau: "Chúng tôi không muốn

đạt đến cái tình trạng đáng ghét của tuổi già, khi mà người ta chỉ còn đếm
từng ngày và bị thế giới và mọi người quên lãng. Hai chúng tôi không
muôn sống đến lúc đó. Chúng tôi rất thông cảm với Tử tước Tacaghi 1. Con
người ta cần phải ra đi, trong lúc còn được yêu mến. Vì thế chúng tôi rời bỏ
thế giới này trong tình thương yêu của gia đình và của vô vàn bạn hữu cùng
các bậc đồng nghiệp, đồng niên". Đó là bức thư họ để lại cho con gái. Còn
cho các cháu thì họ viết thế này: "Cũng sắp đến ngày nước Nhật được hoàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.