TIẾNG RỀN CỦA NÚI - Trang 90

Fusaco cúi lạy và xin lỗi người mẹ đứa trẻ. Chị hỏi han xem cô bé có bị

đau không và áo có bị rách không. Người mẹ kia chỉ đứng lặng người và
nhìn lơ đãng đi đâu đó. Cuối cùng cô bé cũng nín khóc. Mặt nó nhòe nhoẹt
son phấn, nhưng đôi mắt nhỏ sáng lóng lánh như thể vừa được rửa sạch.

Singo không nói một lời nào cho đến khi về tới nhà. Từ xa ông đã nghe

tiếng đứa cháu nhỏ ở nhà khóc. Có cả tiếng Kikuco đang hát ru nó. Satoco
òa lên khóc, có thể là vì nó nghe thấy em mình khóc hoặc là vì nó cảm thấy
đã về đến chỗ an toàn.

Fusaco vạch áo ra, đón lấy đứa nhỏ từ tay Kikuco và cho nó bú:

- Xem này, xem này, cả người tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh. Nhìn đây, mồ

hôi chảy thành dòng xuống khe ngực tôi này...

Singo ngoảnh mặt đi nhìn bức tranh của Rocan 3 treo trên tường. Bức

"Bão tố ở trên đời" ấy Singo đã mua được khi tác phẩm của Rocan đang
còn rẻ, song ông hơi ngờ rằng nó không phải là nguyên bản. Một người bạn
đã bảo ông như vậy, còn bản thân ông không am hiểu mấy.

- Chúng tôi vừa đi xem hòn đá của Akico. - Singo nói với con dâu. - Bài

thơ trên đó được tạc theo nét chữ của nhà thơ và mang tựa đề là
"Sakiamuni" 4.

- Thế ạ?

4

Ăn tối xong, Singo đi ra phố. Ông đi vòng qua một lượt các xưởng may

kimono và các cửa hàng đồ cũ.

Ông không tìm được món đồ thích hợp cho Satoco.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.