TIẾNG SẤM DƯƠNG CHÂU - Trang 49

Khải Hùng nhớ đến trường hợp cứu vớt Tiểu Thanh lại càng cảm thấy an ủi
vì mình đã xử sự hợp với ý nguyện của cụ Thiên Hộ.
Cụ Thiết Hào nói :
- Cháu nghĩ gì mà tư lự thế ? Ta với Thiên Hộ còn nhiều chuyện lắm,
không sao kể hết. Sau ngày gặp gỡ ở Liêu Giang ấy ta còn tìm cách gặp gỡ
nhiều lần khác nữa và càng ngày càng thân nhau hơn. Ðến khi cha mẹ qua
đời, ta tìm đến Thiên Hộ lúc ấy cũng mồ côi, rủ đi lập nghiệp. Ban đầu ra
chốn kinh kỳ, chúng ta cũng gặp lắm sự vất vả nhưng cả hai cùng thấy rằng
ở đấy không phải là nơi có thể xây dựng sự nghiệp lâu dài. Bắt đầu từ đó đã
có sự chia rẽ. Ta thì chọn lấy con đường võ nghệ, cho rằng ở trong cuộc
sống còn kẻ cường quyền áp bức và công lý chưa được phân minh thì chỉ
có dụng võ là thượng sách. Còn Thiên Hộ thì cho rằng trau dồi tinh thần là
chính, lấy sự đạo đức, lẽ phải mà khuyến thiện người bởi vì con người ai
cũng hướng về những sự chính đáng, như nước nghiêng về chỗ trũng. Ban
đầu còn nhân nhượng nhau, sau càng ngày hai bên đối nghịch càng găng
không ai chịu thua ai cả, rốt cuộc đưa đến một cuộc xô xát và cố nhiên là ta
thắng thế vì ta có theo đuổi võ nghệ từ nhỏ. Kể ra cuộc xô xát nầy là do ý ta
muốn vậy chứ Thiên Hộ bao giờ cũng tránh sự đụng chạm, xem như mọi sự
tranh chấp bằng võ lực là xâm phạm đến giá trị con người. Lúc ấy ta còn
trẻ, còn hăng, chỉ cốt thủ thắng cho mình nhưng sau khi hạ xong Thiên Hộ
ta lại thấy không yên lòng, hình như ta đã làm điều gì tội lỗi khi ta đánh bại
một kẻ không dùng võ khí như ta. Từ đây, mỗi người mỗi ngả. Ta theo học
về các môn võ nghệ, đi khắp đó đây, dùng tài võ nghệ định mở một lối đi
trong đời, nhưng rốt cuộc ba lần đầu quân, ba lần bãi chức vì ta không sao
chịu được những sự hành hạ của bọn cầm đầu bạo ngược hống hách. Cuối
cùng ta giết một viên hiệu úy vì thấy y đã bốn lần đánh người dưới tay của
y. Ta bị vào ngục, rồi ta vượt ngục, cải dạng đi khắp đó đây làm nên lắm sự
ly kỳ, gây nên nhiều phen sóng gió, cuối cùng những kẻ đã chịu ơn đều xa
lánh ta, ta phải trốn vào sống ở rừng núi Thập Sơn. Nơi đây ta lại được gặp
anh bạn Thiên Hộ ngày xưa cũng là lang bạt kỳ hồ. Cuộc tái ngộ nầy thực
là đặc biệt. Đó là một đêm trăng sáng về thu, đất trời vằng vặc, ta vừa qua
ngọn Nhất Sơn thì nghe đói lắm, ráng đi tới ngọn Nhị Sơn thì bụng cồn cào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.