TIẾNG THÉT CÂM LẶNG - Trang 110

25

Nơi cô rời đi ngày hôm qua giờ nhìn như một thành phố nhỏ có tường bao
quanh. Toàn bộ rìa khu đất đã được quây bởi hàng rào kim loại. Có một lối
vào ở phía trên khu đất và một lối ở phía dưới, có hai cảnh sát canh gác.
Những người khác đi tuần tra dọc hàng rào, cùng các nhân viên còn lại thiết
lập dải quan sát. Kim hài lòng khi thấy quanh khu này khá an toàn.

Một bãi quây đã được thiết lập dọc theo phía trên khu đất để dành cho

báo chí nhưng cô có thể thấy họ đã đổ xô tới dọc hàng rào. Hai chiếc lều
trắng đã được dựng lên; một chiếc cạnh hố và một chiếc dành cho các kĩ
thuật viên để thiết bị.

Kim bước vào chiếc lều đầu tiên nhưng đã không chuẩn bị tinh thần sẽ

nhìn thấy cảnh bộ xương trong hố - hoặc tác động của nó tới mình. Cô đã
có mặt ở nhiều hiện trường tội phạm; đã chứng kiến nhiều thi thể ở mọi giai
đoạn phân hủy, nhưng đây chỉ là xương. Khi còn thịt, người ta sẽ cảm thấy
như vẫn còn cái gì đó để trả về cho gia đình, cái gì đó của một người để lại
để chôn cất và tiếc thương. Nhưng xương chỉ mang lại cảm giác vô danh,
không có gì đặc biệt; như nền móng của một tòa nhà mà không có kiến trúc
để khiến nó độc đáo. Kim nhận ra cô có chút không thích ý nghĩ đó.

Cô cũng đã bị sốc bởi bộ xương chỉ chiếm một diện tích rất nhỏ.
“Không có quần áo à?” Kim nói khi nhà khảo cổ học pháp y đến đứng

bên cạnh cô.

“Chào buổi sáng, Thanh tra,” Cerys nói.
Ừ nhỉ, cô luôn quên mất phần chào hỏi.
“Về câu hỏi của cô, không phải là không có quần áo. Chỉ là giờ chúng

không ở đó nữa. Những chất liệu khác nhau phân huỷ ở mức độ khác nhau.
Tuỳ thuộc xem chúng đã ở trong đất bao lâu. Vải bông có thể biến mất
trong mười năm hoặc lâu hơn, trong khi len có thể vẫn còn nguyên vẹn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.