TIẾNG THÉT CÂM LẶNG - Trang 150

32

“Được rồi, Kev, cậu nói đầu tiên,” Kim chỉ thị.

Cô đã tóm tắt cho họ về hiện trường vụ án hôm qua và việc khám phá ra

mối liên hệ giữa cả hai vụ.

Cerys đã làm đúng như lời cô nói, những bức ảnh được mang đến ngay

sau 6 giờ 30 phút sáng. Một bức ảnh chụp từ phía trên khu đất đã được dán
lên bảng trắng.

Dawson đứng dậy và lần theo đường kẻ từ vị trí của ngôi mộ đầu tiên

đến mép bản đồ. “Đây là nạn nhân số một. Dù chưa có xác nhận giới tính
chính thức, từ quần áo và các hạt vòng còn lại, có nhiều khả năng đây là
một thi thể nữ giới, và đã được chôn khoảng gần mười năm. Thi thể hiện đã
được chuyển đến phòng thí nghiệm cho Keats và Tiến sĩ Bate. Tới giờ
chúng ta biết chắc chắn là nạn nhân đã bị chặt đầu.”

“Kinh khủng,” Stacey nói.
Dawson viết lên bảng trong lúc nói.
Kim bận tâm tới chuyện tên tiêu đề vẫn là ‘nạn nhân số một’. Bộ xương

đã hình thành nên một con người. Ở đó có cơ bắp và da thịt, có lẽ còn có
một cái bớt. Đã có một gương mặt với những xúc cảm. Không chỉ là một
bộ xương. Cô gái này đã trải qua đủ cuộc sống vô danh và Kim cảm thấy
bực bội khi đến giờ cô ấy vẫn không có một cái tên.

Kim nhớ rất rõ những đứa trẻ trong trại trẻ được đối xử như thế nào.

Năm 8 tuổi, cô đã mạo hiểm vào trong phòng để đồ vải tìm một cái vỏ gối
mới. Mắt cô đã bắt gặp một tập giấy gắn vào một cái bảng kẹp. Mỗi trang
giấy là sơ đồ của một trong số bảy phòng ngủ. Mỗi chiếc giường đều được
vẽ ra và đánh số; giường 1, giường 2, giường 3 với các ô đánh dấu bên
dưới. Cô đã tự hỏi tại sao tên của mình lại không được ghi trên đó, mà thay
vào đó là Giường 19.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.