TIẾNG THÉT CÂM LẶNG - Trang 124

“Nhưng nếu tôi có thể hỏi…”
“Tôi bảo rồi, chúng ta xong việc rồi mà.” Có một tiếng gầm vang lên

trong giọng nói của cô. Bryant gấp sổ ghi chép lại, đứng lên.

Kim bước qua William. “Cảm ơn anh đã dành thời gian, anh Payne.

Chúng tôi sẽ không phiền anh thêm nữa.”

Kim đi ngang qua ghế của Lucy. Cô chạm nhẹ vào tay trái của cô bé.

“Tạm biệt, Lucy. Gặp cháu thật vui.”

Khi đã đến cửa, Kim quay đầu lại. “Anh Payne, liệu có thể phiền anh

thêm một phút không. Ban đầu anh nghĩ chúng tôi đến đây vì chuyện gì?”

“Chúng tôi đã có một vụ trộm đột nhập đêm ngày hôm kia. Dù chúng

không lấy đi cái gì nhưng dù sao tôi vẫn báo cảnh sát.”

Kim mỉm cười cảm ơn khi anh ta đóng cửa lại phía sau họ.
Khi đã ra tới bên ngoài cổng, Bryant quay sang cô. “Chỉ có thế thôi sao?

Cô không chú ý thấy thái độ anh ta thay đổi như thế nào khi chúng ta bắt
đầu hỏi về các cô gái à? Anh ta chỉ muốn mau chóng tống khứ chúng ta.”

“Không phải như anh nghĩ đâu, Bryant.”
Kim bước sang đường và quay lại xem xét lại ngôi nhà. Trong số bảy

ngôi nhà, nó là ngôi nhà duy nhất có gắn báo động nổi bật ngay phía trước
nhà. Một tia hồng ngoại thụ động và hệ thống cảm biến nhắm trực tiếp vào
cổng. Cô đã nhìn thấy một bộ cảm biến như thế ở phía sau nhà, dọc hàng
rào cao hai mét có trang bị đầu dây thép gai.

Những kẻ đột nhập vào nhà không cố tình thử thách chính mình với ngôi

nhà khó khăn nhất ở đây. Và Kim không tin vào sự trùng hợp.

Bryant gắt gỏng. “Cô không hiểu những gì tôi nghĩ vì cô không cho tôi

cơ hội để tìm hiểu. Anh ta đang lo lắng đấy, thưa sếp.”

Kim lắc đầu bước lên đồi.
Cô đi ngang qua Daniel Bate đang dắt con chó của anh ta đi về phía

chiếc xe.

“Hey, Thanh tra, không thể tránh xa tôi ra được à?”
“À vâng, Tiến sĩ. Tôi thực sự có thể,” cô nói, không dừng chân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.