“Thính lực của con bé vẫn hoàn hảo, Thanh tra ạ. Một đứa trẻ 15 tuổi
bình thường sẽ được yêu cầu rời khỏi phòng. Đây là hành động tương
đương của chúng tôi.”
Kim muốn tự đá cho mình một cú. Vì không nhận ra điều đó, cô đã coi
Lucy như người vô hình vì khuyết tật của con bé.
Đó là một sai lầm cô sẽ không mắc lại.
“Anh có thể nói gì về các nạn nhân không?”
“Không nhiều. Tôi hiếm khi gặp các nhân viên ban ngày. Đôi khi, Mary,
người quản gia, sẽ ở lại cho đến khi tôi đến để buôn chuyện.”
“Kiểu chuyện gì?”
“Chủ yếu là về chuyện cô Wyatt và anh Croft cãi vã. Mary nói là vì
quyền lực.”
“Anh có nghĩ đến ai đó muốn hãm hại các các cô gái không?”
William rõ ràng là tái mặt và sau đó nhìn ra cửa sổ. “Các vị không thể
nghĩ đơn giản là ai đó… mọi người thực sự nghĩ thi thể trong lòng đất là
của một trong những cô gái ở Crestwood à?”
“Chúng tôi chưa loại trừ khả năng đó.”
“Tôi xin lỗi nhưng tôi thực sự không nghĩ rằng mình có thể cung cấp bất
cứ điều gì có ích.”
William đột ngột đứng dậy. Biểu cảm của anh ta đã thay đổi. Dù vẫn nói
rất nhẹ nhàng, anh ta quyết định đã đến lúc tiễn họ.
Bryant vẫn kiên trì. “Các cô gái thì sao? Họ có gây rối nhiều không?”
William bắt đầu di chuyển ra xa khỏi họ. “Không thực sự nhiều. Có một
số ít những đứa nổi loạn nhưng nhìn chung, chúng là những đứa trẻ tốt.”
“Anh nói nổi loạn là sao?” Bryant hỏi.
“Chỉ là chuyện bình thường thôi.”
Rõ ràng là William Payne muốn họ đi và Kim bắt đầu hiểu tại sao.
“Kiểu nào…”
“Bryant, chúng ta xong việc rồi,” Kim đứng dậy nói.
William nhìn cô với vẻ biết ơn.