“Có người rất bận rộn nhỉ.”
“Người ta bảo con chim đến sớm mới bắt được nhiều sâu. Trừ phi cô là
một nhà côn trùng học thì cô mới thấy chuyện đó kì quặc.”
Kim ôm ngực. “Tiến sĩ, anh cố làm trò đấy à? Đúng vậy, phải không?”
Chiếc áo choàng trắng xoay nghiêng để lộ ra chiếc quần jean đã bạc màu
và chiếc áo bóng bầu dục kẻ sọc xanh lá và xanh dương.
“Này Thanh tra, gặp ai cô cũng châm biếm thế này à?”
Cô suy nghĩ hai giây. “Chắc chắn tôi cố làm thế.”
Anh quay lại nhìn thẳng cô. “Làm thế nào cô thành công được như thế
này khi mà thô lỗ, kiêu ngạo, đáng ghét…”
“Nào nào, thư giãn đi Tiến sĩ. Tôi cũng có điểm xấu mà. Nói cho anh ta
đi, Bryant.”
“Cô ấy không có…”
“Vậy, sáng nay anh có thể cho chúng tôi biết gì về nạn nhân?” Kim ngắt
lời.
Tiến sĩ lắc đầu chán nản và quay đi. “Vâng, trước hết, xương sẽ thường
tiết lộ thêm về cuộc sống của một nạn nhân. Chúng tôi có thể ước tính họ
đã sống bao lâu, bệnh tật, những vết thương cũ, chiều cao, cơ thể, nếu có sự
xuất hiện của các dị tật. Độ tuổi của người chết vốn ảnh hưởng đến sự phân
huỷ của cơ thể. Người càng trẻ thì càng bị phân hủy nhanh hơn. Với trẻ em,
xương chúng nhỏ, ít khoáng chất hơn. Ngược lại, một người béo phì sẽ
phân huỷ nhanh hơn vì có sẵn lượng thịt nhiều để nuôi vi sinh vật và dòi.”
“Tuyệt vời, giờ anh có thể nói điều gì thực sự có ích với chúng tôi
chưa?”
Tiến sĩ ngửa đầu ra sau và cười phá lên. “Tôi sẽ nói cho cô biết một điều,
Thanh tra ạ, là cô thật cứng đầu.”
Kim không nói gì, chỉ chờ đợi trong khi anh đeo một chiếc kính viền đen
đơn giản.
“Chúng ta có hai vết gãy ở chân trái. Một chấn thương dễ gây ra do bóng
đá, nhưng đây không phải một chấn thương cũ. Không thấy có sự liền