TIẾNG THÉT CÂM LẶNG - Trang 17

“Tám giờ,” cô vặc lại.
“Mười giờ, không sớm hơn được nữa đâu,” ông càu nhàu. “Tôi cũng là

người nên cần có lúc nghỉ ngơi chứ.”

“Hoàn hảo,” cô nói. Đó chính là thời điểm mà cô nghĩ tới trong đầu. Như

vậy, cô có thời gian họp với đội và phân công ai đó tới dự.

Kim nghe thấy những tiếng chân nữa trên hành lang. Tiếng thở hổn hển

ngày càng tới gần.

“Hạ sĩ Travis,” cô nói, không ngoái đầu lại. “Chúng ta có thêm gì rồi?”
“Cảnh sát đang phỏng vấn các nhà lân cận. Đội FOA đã tạm giữ vài

người hàng xóm, nhưng họ chỉ hay biết khi xe cứu hỏa đổ tới đây. Một
người lái mô tô đi ngang qua đã gọi điện thông báo.”

Kim xoay người lại và gật đầu. Đội cảnh sát hiện trường đã làm rất tốt

nhiệm vụ bảo vệ hiện trường cho đội pháp y và khoanh vùng tất cả những
người có thể là nhân chứng, tuy nhiên, các ngôi nhà đều nằm khá xa con
đường, cách nhau tới một phần tư mẫu. Nơi đây rõ ràng không phải là
thánh địa của những người hàng xóm tọc mạch.

“Nói tiếp đi,” cô nói.
“Lối đột nhập là qua tấm kính vỡ ở cửa sau trong khi lính cứu hỏa lại nói

cửa trước đã mở khóa.”

“Hừm… lạ thật.”
Cô gật đầu cảm ơn rồi đi xuống cầu thang.
Một nhân viên pháp y đang kiểm tra hành lang trong khi một người khác

đang lấy dấu vân tay trên cửa sau. Một chiếc túi xách hàng thửa nằm trên
quầy ngồi ăn sáng. Kim không hiểu cái móc khóa trang trí họa tiết bằng
vàng kia có ý nghĩa gì. Cô không dùng túi xách bao giờ, nhưng nhìn nó có
vẻ đắt tiền.

Nhân viên pháp y thứ ba bước vào từ phòng ăn kế bên. Anh ta hất hàm

về phía cái túi xách. “Không bị lấy đi thứ gì cả. Thẻ tín dụng và tiền mặt
vẫn còn nguyên.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.