TIẾNG THÉT CÂM LẶNG - Trang 238

phá thai và thêm một chút. Chi phí thông thường cho những chuyện kiểu
này.

Tôi vẫn im lặng, sử dụng công cụ đàm phán hiệu quả nhất hiện có.
Cô ta nghiêng đầu và chờ đợi. Cô ta cũng biết điều đó.
“Bao nhiêu?” Tôi hỏi, chiều ý cô ta. Cô gái này có ý định gì đó.
“Đủ.”
Tôi gật đầu. Tất nhiên tôi sẽ cho cô ta đủ.
“Là 500…”
“Còn cách xa…”, cô ta nói, nheo mắt lại.
Nó đã từng đáng một cái giá mở thầu thấp thôi. Ai mà biết được. Hai lần

trước mánh này đã hiệu quả nhưng lần này…

“Cô nghĩ gì vậy?”
“Năm nghìn bảng hoặc tôi sẽ nói ra.”
Tôi cười lớn. Chỗ đó cách quá xa. “Phá thai không…”
“Tôi sẽ không làm cái chuyện phá thai khốn kiếp. Không đời nào. Tôi

muốn có tiền để đi xa.” Cô ta vỗ nhẹ lên bụng mình. “Để bắt đầu lại.”

Không đời nào chuyện quái quỷ đó lại xảy ra được. Tôi là một người

bình thường. Tôi biết giờ nếu cô ta có buộc tội tôi cũng chẳng ai tin; nhưng
với một bản sao DNA sống thì tôi sẽ không bao giờ được tự do. Con dấu
ngày tháng năm sinh của đứa bé đó sẽ là một mối đe dọa không ngừng.

Không thể nào để đứa bé đó được sinh ra.
Tôi gật đầu đã hiểu. Tôi cần thời gian để suy nghĩ; thời gian để chuẩn bị.
Đêm muộn hôm đó tôi đã sẵn sàng.
“Chúng ta thực sự nên uống rượu chia tay nhỉ,” tôi nói, pha thật nhiều

vodka với một ít coca. “Ông chuẩn bị tiền cho tôi chưa?” Cô ta hỏi, nâng ly
lên.

Tôi gật đầu và vỗ nhẹ vào túi mình. “Cô định làm gì?”
“Tôi sẽ tới London, tìm một căn hộ, một công việc và sau đó đi học lại,

kiếm bằng cấp gì đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.