“……” Đường Tinh Tinh giống như chịu kinh sợ mới buông ra nàng,
thẳng lưng lại, “Ta không thể nói cho cô.”
“Ách, quên đi.” Đỗ Phi Phi nhìn sắc trời. Cũng sắp đến thời điểm đi
dạo rồi. Chẳng bao lâu, chuyện này đã trở thành một loại thói quen.
Đường Tinh Tinh đột nhiên xoay người, “Nhưng nếu như cô nhất định
muốn biết……”
Đỗ Phi Phi chưa bao giờ là một người chấp nhất, nghe vậy vội vàng
nói: “Thật ra, cô không nói cũng được, không cần miễn cưỡng.”
Ánh mắt Đường Tinh Tinh sáng ngời nhìn nàng. Ánh sáng trong đôi
mắt đang nhìn mình chằm chằm khiến Đỗ Phi Phi cảm thấy, nếu nàng
không tiếp tục hỏi, quả thực là một loại tội nghiệt, “À, đương nhiên, nếu cô
có thể nói thì càng tốt.”
“Vậy cô không thể nói cho người khác biết.”
Tuy rằng Đỗ Phi Phi không biết là loại chuyện này đáng để khoe với
người khác, nhưng vẫn thực chân thành gật gật đầu, “Được.”
“Người ta thích là……” Giọng nói của nàng nhỏ như muỗi kêu, “Sở
Việt.”
“Ừ, quả nhiên thực xứng đôi.” Đỗ Phi Phi khen tặng xong mới đột
nhiên tỉnh lại, “Hả?! Cô nói ai cơ?”
“Sở Việt.” Có lẽ là áp lực bí mật ở trong lòng quá lâu, khi Đường Tinh
Tinh nói ra khỏi miệng, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái.
Đỗ Phi Phi trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Có phải tên gia hỏa thích
giày lam đoạn ngân hoa?” Nhớ tới chuyện mê muội bỏ ra hai lượng bạc
mua đôi giày đó, nàng quyết định…… Không thích hắn.