Bởi vì không có ưu thế hắn ngồi nàng đứng, cho nên hiện tại Đỗ Phi
Phi nhìn lên mà nói. “Vì sao tối hôm qua ngươi không đưa cơm đến cho
ta?”
Thật sự rất đói!
Phi Phi lại nghe thấy bụng mình ùng ục một tiếng.
“Chuyện đó…” Diệp Thần vuốt cằm, “Ngươi đâu có nói muốn ai
đưa.”
“……” Nàng chưa nói sao? Đỗ Phi Phi liều mạng nghĩ lại.
“Phi Phi à.” Diệp Thần đột nhiên xoay người, cái mũi dường như để ở
trên trán nàng, “Ngươi có thời gian nghĩ những chuyện đó…… không bằng
mau mau tra án. Như vậy mới có thể sớm ngày rời đi.”
Mau mau tra án?
Sớm ngày rời đi?
Khoảng khắc đó Đỗ Phi Phi giống như được đả thông hai mạch nhâm
đốc, suy nghĩ bỗng nhiên được khai thông! Đúng vậy, chỉ cần phá án,
nhiệm vụ của nàng tự nhiên sẽ hoàn thành, cũng sẽ không cần dây dưa ở
nơi này!
Nàng hưng phấn ngẩng đầu, cái mũi vừa lúc chạm qua bờ môi của
hắn.
Nháy mắt Diệp Thần đứng thẳng người.
……
“Vừa……rồi……” Có phải đã phát sinh chuyện gì rất đáng sợ hay
không?