…… Thật sự là lời ít mà ý nhiều. Đỗ Phi Phi vui vẻ, lại hỏi: “Vậy
ngươi cảm thấy Đường Bất Bình có thể là hung thủ giết Cổ Quỳnh được
không?”
“Không thể.”
…… Vẫn là lời ít mà ý nhiều. Đỗ Phi Phi nản lòng nói: “Ngươi cũng
cho là Sở Việt giết Cổ Quỳnh?”
Đường Hồ Lô nhắm mắt lại, “Không biết.”
“Này này, đừng ngủ, tiết lộ thêm một chút thôi. Nếu Đường Bất Bình
không thể giết Cổ Quỳnh, thế Đường Bất Dịch có khả năng hay không?”
“Ngươi thực ồn ào.”
……
Đỗ Phi Phi nghiêm mặt nói: “Có thể để ta ồn ào thêm một câu nữa hay
không?”
Đường Hồ Lô không đáp.
“Có người đến.” Nàng dừng một chút, “Hơn nữa là một nữ nhân dáng
người nhỏ bé, không có võ công.”
….
Đỗ Phi Phi cuộn mình dưới gầm giường, căm giận nghĩ: Mỗi lần nàng
được người ta tặng đồ, tiếp theo chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp.
Nàng ở dưới gầm giường nhìn chân Đường Hồ Lô đi tới đi lui.
Quần áo dính máu nhanh chóng bị giấu vào trong ngăn tủ.
Tiếng đập cửa vang lên.