Diệp Thần hơi mím môi, vẻ mặt cười mà như không cười, “Thiên hạ
hiện nay, đã không có người xứng đáng để ta xuất kiếm.”
Tay phải của Đường Hồ Lô chậm rãi đặt lên chuôi đao, “Đó là bởi lúc
trước ngươi chưa gặp được ta.”
……
Diệp Thần sờ sờ cằm nói: “Ta có thể tiếp tục cho rằng ta chưa gặp
được ngươi không?”
Đường Hồ Lô nói: “Không thể.”
“Vì sao không thể?”
“Bởi vì ngươi sắp chết.”
“Nguyên nhân?”
“Không có nguyên nhân.” Từ đầu đến cuối Đường Hồ Lô nói chuyện
đều duy trì vẻ lạnh lùng, giống như trong thiên hạ không có người nào có
thể khiến hắn thay đổi vẻ mặt.
Diệp Thần thở dài, “Kiếm của ta đã chôn ở trên đỉnh núi Cô Tuyệt.”
Tư thế của Đường Hồ Lô không thay đổi.
Diệp Thần chậm rãi cúi người xuống, hái một cọng cỏ ở ven đường,
cọng cỏ dài chừng một thước, cùng lắm cũng chỉ bằng độ dài của một con
dao ngắn.
Ánh mắt Đường Hồ Lô lóe lên nói: “Ta có thể chờ ngươi đi mua
kiếm.”