Phi Phi theo bản năng muốn lui lại, nhưng lần này Diệp Thần đã sớm
có chuẩn bị, hai tay lập tức bắt lấy bả vai nàng, khiến nàng không thể động
đậy.
Hai cánh môi mềm mại dán ở trên mặt, còn có hơi thở nhẹ nhàng mà
nóng rực, Đỗ Phi Phi sợ tới mức ngay cả nói cũng không tròn câu, “Diệp,
đại a…… Ăn, đói bụng, đã có khách điếm.”
Diệp Thần đứng thẳng người lên, thỏa mãn nhìn dấu răng rõ ràng trên
má nàng, cười nói: “Phi Phi à, nếu ngươi có thể tiếp tục ngốc nghếch như
vậy, ta cũng có thể cắn thêm nhiều lần nữa.”
……
Nàng có thể đem những lời này lý giải thành hắn đang hận mài sắt
không thành thép sao?
Đỗ Phi Phi vuốt chút nước miếng còn dính trên mặt, cầu xin nói: “Có
lưu lại sẹo không?”
Diệp Thần ngạo nghễ nói: “Có thì thế nào. Ta cắn, ai dám nói khó
coi?”
……
Đỗ Phi Phi xoay người, cúi đầu yên lặng đi ở phía trước.
Diệp Thần theo phía sau nàng, thản nhiên nói: “Không phải vừa hỏi, vì
sao Thanh Vân không giết ta diệt khẩu sao?”
Đỗ Phi Phi gục đầu, “Không muốn biết nữa.”
Khóe miệng Diệp Thần cong lên, “Ta ghét nhất những người bỏ dở
nửa chừng, không có tinh thần ham học hỏi.”