Đúng là như vậy, nhưng mà……
Đỗ Phi Phi cảm thấy có chỗ gì đó rất không thích hợp.
Diệp Thần đã đi trở về cửa hàng sữa đậu nành.
Những cái cổ đang nghển lên đều bình thản thu về, có điều ánh mắt
vẫn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hắn.
Diệp Thần nói: “Đến đến đến, mọi người đến nhận vật bị mất đi.”
Chiếc hộp đặt trên bàn được hắn mở ra, giơ lên một cái bát bằng sứ
Thanh Hoa, “Bình hoa này, ai muốn?”
……
Đỗ Phi Phi rốt cục biết vấn đề ở chỗ nào —
Thôi Đông Lâm đại biểu cho mọi người trợn mắt há hốc mồm bước ra
khỏi hàng nói: “Khụ, Diệp đại hiệp, cái này hình như không phải bình hoa.”
Cho dù muốn giả mạo cũng phải giống một chút chứ.
Diệp Thần nói: “Sao lại không phải? Đem cành hoa cắt ngắn một chút
không phải được rồi sao? Hơn nữa, không có người quy định bình hoa nhất
định phải cắm hoa, ngươi chưa từng nhìn thấy người ta dùng bình hoa để
đựng đậu phụ sao?”
……
Mọi người bị lời ngụy biện của hắn làm choáng váng đến muốn ngã
trái ngã phải.
“Ha ha……”
Vương Thiên Bá đột nhiên dậm chân cười lớn.