……
Đỗ Phi Phi và thanh niên hoa phục đồng thời quay đầu nhìn, khiếp sợ
với sự vô sỉ của hắn.
Bọn họ khiếp sợ không phải vì tờ ngân phiếu kia bị hắn cầm lấy, mà
kiếp sợ bởi vì hắn có thể bình tĩnh tim không đập nhanh, mặt không đỏ nói
ra những lời ấy.
“Chờ chút.” Trong đầu Đỗ Phi Phi lóe ra một ý nghĩ, “Nếu, ta là nói
nếu, nếu lúc trước ta không đỡ được hắn, có phải sau đó ngươi cũng sẽ
không thuê ta làm bảo tiêu hay không?”
Diệp Thần nhíu mi nói: “Có khả năng.”
……
Đỗ Phi Phi nhìn thanh niên, ảo não nói: “Sớm biết như thế, lúc đó đã
một chưởng đánh bay ngươi đi.”
Hoa phục thanh niên: “……”
Vu Hữu Chúc đột nhiên nói: “Chẳng lẽ không ai giống ta…… muốn
biết hắn rốt cuộc là ai chăng?”
Diệp Thần nói: “Ta đã biết.”
Đỗ Phi Phi nói: “Ta tuyệt không muốn biết.”
Thanh niên hoa phục nói: “Ta là Đoan Mộc Lương Tú.” Hắn dừng một
chút, “Cẩm Tú hầu.”
*
Bốn người cuối cùng cũng từ trên đường chuyển đến quán rượu.