TIỂU LONG NỮ - Trang 6

nhiên, đây là tôi muốn nói đến những nhà văn có tài Trời cho thực sự, họ
hoàn toàn có thể viết những tiểu thuyết (đọc được, không cầu toàn lắm vì
thể loại tiểu thuyết không đòi hỏi cầu toàn) dễ dàng như "thò tay vào túi lấy
đồ vật, Nhiều cuốn tiểu thuyết người ta chỉ viết trong vòng một tháng. Tôi
cũng đã từng có cơ hội làm việc như vậy (tiểu thuyết "Tuổi 20 yêu dấu"
viết trong một tháng và viết tiểu thuyết "Tiểu long nữ" trong 15 ngày). Tôi
nghĩ rằng ở những nhà tiểu thuyết "đại hiệp" như Kim Dung thì việc viết ra
"Tiếu ngạo giang hồ, "Thiên long bát bộ" v.v… chắc có lẽ cũng không mất
nhiều công sức cho lắm.
Nhà văn Nguyễn Việt Hà (sinh năm 1962 ở Hà Nội) quan niệm khá
chính xác về sự "bừa", hồn nhiên, ôm đồm và trần tục của tiểu thuyết. Xét
về khía cạnh nào đó, tiểuthuyết có lẽ không phải là một thể loại "đứng đắn"
nếu nhìn bằng con mắt nghiêm khắc của các học giả "đại thuyết". "Tiểu
thuyết - sách mua vui" cần phải được các nhà văn ở ta nhận thức ra và quan
niệm lại (ít nhất cũng giống như những nguởi "cổ xưa"), nhu thế thì "chữ
nghĩa mới tuôn ra trên đầu ngọn bút như nước chảy" được. Trong nhiều
năm nay, rất tiếc giới nghiên cứu lý luận văn học ở ta và các nhà phê bình
văn học thuộc môn phái "hành quyết" đã đặt vào tiểu thuyết nhiều rào chắn
quá, khiến cho các nhà văn thực sự muốn viết cũng sợ hãi không dám viết
tiểu thuyết.
"Tiểu long nữ" là một cuốn tiểu thuyết thời sự. Nó được viết ra từ một
chuyện nhảm nhí và tôi nghĩ cũng không phải khó khăn gì mấy (nó không
bõ để tôn sức). Thực ra, ý nghĩa của nó cũng chỉ để mua vui và kiếm tiền.
Có lẽ bởi vậy nó sẽ gần với quan niệm của các nhà tiểu thuyết "đại hiệp"
như Tản Đà, Lê Văn Trương, Hồ Biểu Chánh… ở ta ngày xưa chăng?

Nguyễn Huy Thiệp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.