“Đợi đã,” Vương Mân bước tới tủ quần áo, lấy ra cái khoác màu đen
mặc vào, trong tay nắm một cái khăn choàng cổ màu đen thật dày. Cậu ôn
nhu vòng tay qua cổ giúp Tiếu Lang choàng khăn, miệng nói “Bên ngoài
nhiệt độ hạ xuống tận hai độ lận.”
Tiếu Lang nói “Anh không choàng sao?”
Vương Mân “Anh không sợ lạnh.”
Ngoài cửa, thanh âm của Vương Kỳ thúc giục “Hai đứa mày đang make
up sao? Mau ra coi!”
Vương Mân “…”
Cửa phòng mở ra, Tiếu Lang một lần nữa trợn tròn mắt ——Vương Kỳ
xuất hiện trước mặt cậu với một cái đầu tóc ngắn nhuộm vàng nâu, phối
hợp với bên vành tai ba khỏa bông tai màu bạc sáng lấp lánh, toàn thân cao
thấp vừa nhìn liền biết là đồ hiệu cùng với phục sức đắt tiền tôn lên dáng
người hoàn mỹ của bản thân… nói người này là “minh tinh” cũng không
phải nói quá a, thao!
Nếu chỉ nhìn mỗi cách ăn mặc của người này thôi, có lẽ Tiếu Lang sẽ
cảm thấy rất có cảm giác xa lạ có khoảng cách… Nhưng người trước mắt
mình là anh hai của Vương Mân! Là học trưởng Phong Hỏa quen biết với
mình trong game! Đối phương lại còn vẻ mặt cực kỳ thân thiết, nhiệt tình
lại tự nhiên, hết sức vô hại (?)…
“Học, học trưởng!” Tiếu Lang giống như một giáo chúng bé nhỏ lần đầu
tiên ra mắt giáo chủ, hận không thể quỳ xuống cúng bái anh đẹp trai! Ứng
Trì ư, so với Vương Kỳ mà nói, thực không có chút cảm giác tồn tại nào!
Vương Kỳ cười sáng lạn, nói “Kêu học trưởng cái gì, kêu anh đi!”