TIỂU LONG NỮ BẤT NỮ - Trang 1342

Giống như, có loại cảm giác xuyên thấu một không gian nào đấy, không

có năm ba địa ngục, không có thi đại học, trong thế giới ấy, chỉ có sống
cùng chết.

Ngoài dự đoán của mọi người, nhà của Kim Ất Tử được trang trí rất

xinh đẹp, cảm giác sáng sủa lại sạch sẽ gọn gàng, những bức màn màu vàng
nhạt được túm gọn buộc lại, sàn nhà sáng bóng cơ hồ có thể soi gương. Có
thể tưởng tượng được, đây là một gia đình hạnh phúc lại ấm áp đến cỡ nào
—— nếu như không có linh đường được dựng tạm thời trong phòng khách,
bên trên đặt một tấm ảnh chụp trắng đen, một tấm bảng hoa bên trên có chữ
“TẾ” thật to, bên trên có một tờ liễn viét bốn chữ “Anh niên tảo thệ”…

Khăn phủ màu đen cùng với mành che màu trắng, được bày trí một cách

cố ý đầy trang nghiêm túc mục.

Cạnh đó, có một đôi vợ chồng trung niên mặc trên người áo tang trắng

chờ đợi đón bọn họ, tuy khuôn mặt hai người đầy hòa ái, nhưng trong ánh
mắt lại tràn đầy đau xót không cách nào che giấu được, bên cạnh còn có
một cô gái thoạt nhìn không lớn hơn bọn họ là bao nhiêu, chắc là chị gái
của Kim Ất Tử, hai tay lồng vào nhau đứng tại đó, ánh mắt sưng đỏ.

Những nữ sinh còn có thể dùng phương thức khóc òa lên để bộc lộ

thương tâm cùng xót thương cho người bạn học mất sớm của mình, nhưng
nam sinh lại không biết tìm cách nào để biểu đạt..

Mọi người lần lượt tiếng lên dâng hoa, đắn đo nửa ngày, mỗi người mới

nói một câu, thanh âm nồng đậm bối rối cùng lúng túng…

“Ghế dựa, bọn này tới xem cậu nè.”

“Ra đi bình an nha, kiếp sau chúng ta lại cùng nhau chơi bóng rổ.”

“Học trưởng, tụi em sẽ rất nhớ anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.