Tiếu Lang liếc mắt ngó Vương Mân một cái, liền thấy Vương Mân cũng
đang nhìn mình, tầm mắt cả hai vừa giao nhau thì Vương Mân liền nhanh
chóng dời đi chỗ khác, còn đưa tay che miệng lại giả bộ ho nhẹ một tiếng.
Tiếu Lang kinh ngạc phát hiện cái tên Vương Mân lúc nào cũng bình
tĩnh kia… cư nhiên lại hơi hơi đỏ mặt!
“…”
☆ ☆ ☆
Tám giờ mười phút, khúc quân hành vận động vang lên, cả lớp lục tục ra
ngoài hành lang xếp hàng, Cố Thuần đưa tay sờ sờ sau ót, nhìn Tiếu Lang
cười ngây ngô một hồi, sau đó đưa bảng lớp cho Tiếu Lang.
Tám giờ mười lăm phút, Tiếu Lang dẫn bạn học cả lớp đi về phía vị trí
chờ được định sẵn dành cho các lớp ở sân thể dục.
Tám giờ ba mươi phút, đội quốc kỳ, đội hoa tươi, đội cờ, đội cổ vũ theo
thứ tự bắt đầu đi vào sân. Tiếu Lang đứng ở hàng đầu khu chờ đợi vào sân,
nhìn xem quang cảnh khá rõ ràng. Theo lý thuyết đến nói, lẽ ra cậu sẽ rất là
hưng phấn, sẽ cảm thấy rất kiêu ngạo, nhưng sự thật lại không như vậy.
Tiếu Lang thực nhàm chán, thực tịch mịch.
Nhàm chán là bởi vì ngoại trừ đứng thẳng, cầm trên tay bảng lớp lật tới
lật lui, cơ bản là không có sự gì khác để làm.
Tịch mịch lại là vì không ai ở bên cạnh đứng tán gẫu với cậu, cho dù là
ở trường hợp chính thức như lúc này, cho dù mấy bạn học khác cũng giống
như mình, đứng giữa đội ngũ thật nghiêm lại phải bảo trì trầm mặc, nhưng
ít ra bọn họ còn có thể dùng biểu tình hay ánh mắt để trao đổi — nháy mắt
mấy cái hoặc cùng nhau bĩu môi liền có thể trao đổi với nhau tin tức, tỷ như
mấy anh lớp trên trong đội quốc kỳ vừa cao lại đẹp trai, đám con gái trong