mình, nghĩ thầm, nếu như mình cũng có thể ung dung tao nhã như bọn họ
thì tốt biết mấy…
Trương Văn Đình nhận thấy được tầm mắt của cậu, ngẩng đầu lên buồn
cười hỏi “Anh làm gì mà cứ nhìn em hoài vậy a, mau ăn đi.”
Tiếu Lang nhìn lén bị đương sự nắm thóp, quẫn bách “ồ” lên một tiếng,
lập tức cúi đầu bới cơm ăn.
Ăn ăn một lát, Tiếu Lang cảm thấy không khí có phần gượng gạo, liền
chủ động tìm đề tài bắt chuyện “Bạn… bạn thích ứng với cuộc sống ở Hoa
Hải rồi chứ?”
Trương Văn Đình nói “Cùng với tưởng tượng của em khác xa nhiều lắm,
cứ tưởng là cuộc sống ở Hoa Hải chắc là muôn màu muôn vẻ lắm, không
ngờ lại buồn tẻ tới như vậy, bình thường còn không cho phép học sinh ra
khỏi trường, chả khác gì ngồi tù…”
Tiếu Lang nghe xong, cười nói “Em của tui cũng bảo Hoa Hải là cái
ngục giam cỡ lớn…”
“Mới đầu còn nghĩ, những người có thể thi vào Hoa Hải có lẽ là khác xa
so với mấy tên học sinh trung học khác, vào đây rồi mới biết, trong này quá
trời con mọt sách luôn, mỗi ngày hết đi học rồi tới tự học, thiệt sự buồn
chán muốn chết luôn.” ngữ khí của Trương Văn Đình có chút xem thường.
Tiếu Lang nghe cô nàng tố khổ, cười nói “Cũng bình thường thôi, trong
phòng ký túc của tụi này có một tên ngày ngày đều coi việc học bài như
mạng của nó nữa kìa, bất quá tên đó cũng rất thú vị, hiểu biết khá nhiều thứ,
thường xuyên phổ cập khiến thức khoa học cho cả đám.”
Trương Văn Đình nhíu nhíu mày “Là Vương Mân?”