Chờ Chu muội chơi mệt mỏi, Thẩm Mặc dẫn cả gia đình ba người đi
ăn cơm ở khu vực gần đó.
Cô bé thật vui vẻ, gật gù đắc ý nói: “Ba, mấy món này ăn thật ngon.”
“Thích thì ăn nhiều một chút.”
Thẩm Mặc biết cuộc sống trước đây của hai mẹ con chỉ cần ấm no,
không được hưởng thụ nên hôm nay anh muốn bù đắp, cho họ hưởng thụ
tất cả mọi thứ, chỉ cần hai người thích anh sẽ cho.
Chu Dĩ Mạt ăn cơm xong vẫn cảm thấy còn mệt mỏi, không thẩy hăng
hái nổi nên Thẩm Mặc hủy bỏ kế hoạch đi chợ đêm buổi chiều, về phòng
nghỉ ngơi.
Vì ở ngoài nên ba người chỉ cần một phòng.
Thẩm Mặc đến buổi tối lại biến thành sói, trong lòng không ngừng rụt
rịt, ôm Chu Dĩ Mạt rồi cọ cọ cô, muốn làm chút chuyện mờ ám nhưng Chu
Dĩ Mạt lại không chịu. Chu muội nằm ngủ bên cạnh, cô làm sao dám?
Thấy cô kiên quyết, anh cũng không động đậy nữa.
Nhưng mà đến nửa đêm có chút nhịn không được.
Cô nằm ngủ bên cạnh anh, trên người tỏa ra hương thơm thoang
thoảng làm anh nhịn không nổi, anh len lén lật người lại ôm cô vào lòng.
“A…” giấc ngủ Chu Dĩ Mạt rất mỏng nên rất nhanh liền tỉnh lại, khẽ
kêu một tiếng: “Anh làm gì đó?”
“Suỵt, ngoan…” Anh nhẹ nhàng cười, vén quần lót của cô lên, đem
vật to lớn của mình đẩy vào, căng trướng làm cho Chu Dĩ Mạt cảm thấy
thật…thoải mái, suýt chút nữa kêu lên.