Sắc mặt Chu Dĩ Mạt bỗng chốc tái nhợt, thiếu chút nữa cô cho rằng
anh đã phát hiện ra, cô cũng không biết mình đang lo lắng cái gì, cô biết rõ
ràng cô cũng không muốn nhắm vào anh, nhưng chính là cô không nhịn
được! Lặng người hồi lâu, lời nói của Thẩm Mặc vẫn không ngừng vang
vọng trong đầu cô, Chu Muội đang chắp tay trước ngực, vẻ mặt mong đợi
làm cô gật đầu một cái. Chu Muội vô cùng vui vẻ nắm lấy tay Thẩm Mặc:
“Ba! Đi mau.”
Chu muội đi tới cửa, lưu luyến không rời mà quay đầu lại “Mẹ, có
muốn cùng đi với con không?”
Chu Dĩ Mạt cười cười: “Mẹ không đi, lát nữa phải làm việc, con về
sớm một chút.” Cô làm sao dám đi đây? Mặc dù năm năm thoáng chốc đã
trôi qua nhưng mà lực ảnh hưởng của anh vẫn còn đây.
Chu muội lúc đi còn nói thêm: “Me, ba nấu cháo ngọt rất ngon, mẹ
phải nhớ ăn đó.” Chu Dĩ Mạt gật đầu cười.
Thẩm Mặc nhìn nụ cười hờ hững trên môi cô trong lòng không khỏi
thầm than, cô gái này dịu dàng thật tốt, sao lại động một chút là giống như
ăn trúng thuốc nổ chết người, thật là phá hư tâm trạng tốt của người khác.
Chu Dĩ Mạt vốn không muốn ăn món anh ta làm, nhưng cô cũng thật
đói bụng, liền từ từ mà ăn từng miếng, cháo ngọt thơm quá. Gạo thật mềm
dẻo hợp với hương vị ngọt ngào của nho khô cùng với nhân đậu phộng
trong vắt, thật đúng là ngon. Cô một hơi chén sạch cháo còn dư, không khỏi
thỏa mãn.
Thẩm Mặc đưa Chu Muội đến bờ biển. Chu Muội hưng phấn vỗ tay,
chân trần mà chạy băng băng trên bờ cát mềm mại. Thẩm Mặc bị vẻ mặt
sung sướng của bé làm anh cũng cười lây, tâm trạng tốt hơn. Anh cảm thấy
thay vì tìm một cô gái không bằng tìm một đứa trẻ để chơi đùa, các cô gái
chỉ biết nghĩ cách moi tiền trên người anh, nhưng một đứa trẻ thì lại không