“Làm bạn gái anh đi, anh sẽ thương yêu Chu muội thật tốt.” Anh thấy
Chu Dĩ Mạt há to miệng, một bộ dạng không thể tin lại muốn nói tiếp, vuốt
vuốt đầu cô cưng chiều nói: “Nghe lời.”
Anh chân thành nở một nụ cười trước mặt cô. Anh biết nụ cười có bao
nhiêu mê người, anh thấy trên mặt cô xuất hiện hai rạng mây đỏ ửng thì
liền biết mình đã thành công một nửa. Chu Dĩ Mạt nện đôi giày cao gót đi
thật nhanh, mới vừa rồi, suýt chút nữa cô đã rơi vào đôi mắt sâu thẳm nhu
tình của anh, lòng của cô thở ra hơi phù phù, cô thậm chí còn tưởng là anh
đã biết mình là nữ chính đêm đó.
Thẩm Mặc từ từ lộ ra nụ cười xấu xa đuổi theo: “Mạt Mạt, em đừng đi
vội, anh nói cho em nghe một bí mật có được không?”
“Tôi không muốn nghe.”
“Không được, nếu em không nghe anh sẽ tiếc nuối cả đời.”
Thấy anh nói chuyện đáng thương Chu Dĩ Mạt ngừng lại: “Vậy anh
nói đi.”
“Mạt Mạt, Anh đối với em là nhật kiến chung tình.”
Chu Dĩ Mạt ngượng ngùng xoay mặt nhưng trong lòng không khỏi
buồn bực, anh ưu tú như vậy mà lại thiếu phụ nữ sao? Cô tò mò hỏi: “Tại
sao anh không có bạn gái?”
Thẩm Mặc có chút lúng túng không dám nói ra khỏi miệng: “Bởi vì,
bởi vì anh đối với những cô gái khác đều không có hứng thú, cho nên…”
Không thể không nói, Chu Dĩ Mạt vẫn cảm thấy có chút ngọt ngào,
đây chính là thỏa mãn lòng hư vinh của cô thật lớn nha. Chỉ là dù thế nào đi
nữa cô cũng không phải phụ nữ tùy tiện, cũng không phải chỉ có mỗi người