…
Những ngày tiếp theo, Thẩm Mặc ở trong nhà Chu Dĩ Mạt tự do ra
vào, càng thường xuyên tới công ty chờ cô tan việc hoặc là tặng hoa tươi.
Hơn nữa dù Chu Dĩ Mạt nói bao nhiêu lần với Chu muội là không được lén
lút để Thẩm Mặc vào nhà, nhưng lần nào Thẩm Mặc đến thì Chu muội đều
ngoan ngoãn ra mở cửa, chọc cho Chu Dĩ Mạt vừa bực mình vừa buồn
cười, cô nói: “Chu muội, cái tên phản đồ kia.”
“He he.” Chu muội bụm miệng cười hì hì, ranh mãnh mà đáng yêu
như con chuột nhỏ: “Mẹ, ba nói mẹ là người phụ nữ của ba đấy.”
Vừa lúc đó Thẩm Mực đang nhìn Chu muội thì thấy cô cũng đang
nhìn anh, trong mắt có chút hốt hoảng. Anh nhìn thấy Chu Dĩ Mạt mở
miệng định phản bác liền nhào tới niêm phong miệng cô, đôi môi mềm mại
của cô làm anh muốn ngừng mà không được. Anh không để ý Chu Dĩ Mạt
giãy giụa, ôm cô thật chặt, thấy Chu muội đang ở bên cạnh nhảy nhót hoan
hô thì liếc mắt một cái, làm Chu muội che mắt vội vàng chạy vào phòng.
Anh nhanh chóng với lưỡi linh hoạt của mình luồn vào miệng cô
khuấy đảo nhấm nháp, vuốt ve đầu lưỡi mềm mại kia, anh có cảm giác cả
người cô mềm nhũn. Đôi môi vẽ nên một nụ cười nhẹ, anh dùng sức ôm cô
vào trong ngực mình để bộ ngực mềm mại tinh tế của cô áp lên ngực anh.
Anh mạnh mẽ hôn cô, đầu lưỡi ngày càng thâm nhập sâu vào, di
chuyển nhanh nhẹn, không ngừng trêu chọc cô. Tay của anh không biết từ
lúc nào luồn vào vạt áo cô, cởi ra móc áo ngực, ngón tay thon dài di chuyển
trên lưng cô, lại không biết từ khi nào lặng lẽ mò tới ngực trái, nắm lấy…
bóp.
Chu Dĩ Mạt bị hôn mà cả người mềm nhũn, kỹ thuật hôn của anh quá
tốt làm cô mỗi lần bị anh hôn liền quên mất tất cả giống như lần đầu tiên.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve làm cho cô cô sung sướng run rẩy. Anh tròn mắt