TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 116

Chương 9

Những bộ trang phục còn lại của Henry được gửi đến vào buổi sáng hôm

sau, nhưng cô mặc áo sơ mi trắng và quần ống túm như một sự phản kháng.

“Đồ đàn ông ngốc nghếch,” cô lẩm bẩm khi chỉnh lại trang phục. Anh ta

nghĩ có thể thay đổi được cô ư? Biến cô thành một quý cô tinh tế và nữ tính
ư? Anh ta nghĩ cô sẽ cười điệu đà, chớp mắt và dùng cả ngày để vẽ vời ư?

“Ha!” cô thốt lên. Anh ta sẽ không dễ dàng làm được điều đó đâu. Cô sẽ

không thể học được tất cả những thứ đó, kể cả cô có muốn đi chăng nữa.
Còn khi cô không muốn, điều đó bất khả thi. Bụng lại sôi lên nên Henry
kéo ủng và đi xuống phòng ăn sáng. Cô ngạc nhiên thấy Dunford đã đợi ở
đó, cô đã cố dậy sớm và anh là người duy nhất cô biết còn dậy muộn hơn
cả mình.

Dunford đưa mắt nhìn trang phục của Henry khi cô ngồi xuống, nhưng

cô không thể tìm thấy bất cứ cảm xúc nào trong đôi mắt màu chocolate sâu
thẳm ấy.

“Bánh mì nướng nhé?” anh ôn tồn nói, tay cầm đĩa.

Cô một mẩu bánh ra khỏi đĩa rồi đặt trước mặt mình.
“Mứt chứ?” Anh lấy ra một cái nồi chứa cái gì đó màu đỏ. Quả mâm xôi,

Henry lơ đãng nghĩ, hoặc có thể là nho. Cô không thực sự quan tâm nó là
cái gì, chỉ cứ thế phết lên bánh mì. “Trứng không?”

Henry đặt dao và lấy ít trứng vào đĩa.

“Trà nhé?”
“Ngài dừng lại đi!” cô kêu lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.