TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 117

“Chỉ cố quan tâm thôi mà,” anh nói khẽ, kín đáo dùng khăn ăn chấm nhẹ

góc miệng.

“Tôi tự ăn được, thưa ông chủ,” cô cắn một miếng, với ngang qua bàn để

lấy đĩa thịt hun khói.

Anh cười và cắn một miếng thức ăn nữa, nhận ra thực tế rằng, chính

mình đã kích động cô ăn uống như vậy. Anh đã làm mếch lòng cô. Cô
không thích thái độ độc đoán của anh. Dunford thấy nghi ngờ bất kỳ ai đã
từng nói cô phải làm gì trong phần đời còn lại của mình. Từ những gì mà
anh nghe được từ Carlyle, người đàn ông đó đã cho cô quá nhiều tự do. Và
mặc dù chắc chắn cô chưa bao giờ thừa nhận điều đó, Dunford cảm thấy
Henry có chút buồn về việc tới tận giờ anh mới nghĩ đến danh tiết của cô.

Về điểm này, Dunford thừa nhận mình có lỗi. Anh đã có quá nhiều điều

thú vị khi tìm hiểu về tài sản mới của mình, đến mức anh quên không nghĩ
đến tình trạng độc thân của người bạn đồng hành. Henry đã đối xử với bản
thân khá... nói thế nào nhỉ, kỳ quặc... thực sự chẳng có từ ngữ nào diễn tả
nổi, rằng cô đã (hoặc nên) bị ràng buộc bởi các quy tắc và ước muốn giống
như những quý cô trẻ tuổi khác anh biết. Khi những suy nghĩ này hiện ra
trong đầu, anh liền gõ dĩa vào bàn. Những âm thanh đơn điệu phát ra đều
đặn cho đến khi Henry nhìn lên, thái độ của cô đã cho anh biết, cô hoàn
toàn tin chắc rằng mục đích sống duy nhất của anh là quấy rầy cô.

“Henry,” anh cố nói bằng giọng niềm nở nhất. “Tôi đã nghĩ kỹ rồi.”

“Ngài nghĩ ư? Thật quá phi thường.”
“Henry...,” anh lên tiếng cảnh báo.
Cô bỏ ngoài tai. “Tôi luôn ngưỡng mộ người đàn ông cố gắng để suy

nghĩ một cách cởi mở. Nghĩ là một khởi đầu tốt đấy, mặc dù nó có thể đánh
thuế ngài...”

“Henry.”
Lần này cô ngừng nói.
“Tôi đang nghĩ...,” anh ngừng lại như thể sợ cô sẽ tiếp tục bình luận. Khi

ấy cô không nói gì, anh tiếp tục. “Tôi nên trở về London sống. Chiều nay,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.